Vai Phản Diện Muốn Làm Người Tốt

Chương 19.2: Vai phản diện tam quan bất chính

Nếu ngày mai tòa án thẩm vấn gặp bất lợi, vậy thì cựu ảnh đế sẽ thực sự xong đời.

Luật sư nói, trừ Phương Tử Mặc ra, đêm hôm đó chỉ có mình Tiết Mộc từng gặp Lâm Kính Vũ, nếu Tiết Mộc có thể ra tòa làm chứng, trợ giúp cung cấp một số bằng chứng có giá trị, vậy thì lần thẩm vấn này sẽ không bị định tội ngay lập tức. Nếu vậy sẽ có thêm thời gian tranh thủ gom những chứng cứ khác, nói không chừng còn có thể chờ được Phương Tử Mặc hồi phục.

Bạch Cảnh Ly mở cửa, Trần Tố rất thành thật nói rõ ý đồ.

Bạch Cảnh Ly không lập tức đồng ý, chỉ dứt khoát hỏi một câu: “Ngươi yêu hắn chứ?”

Trần Tố sửng sốt: “Cái quái gì vậy?”

Bạch Cảnh Ly lặp lại: “Ngươi có yêu Lâm Kính Vũ không?”

Ánh mắt Trần Tố chợt lóe, thanh giọng nói: “Chuyện này có liên quan đến việc ta bàn với ngươi sao?”

Bạch Cảnh Ly cũng từng yêu đương, biết rằng khi đối mặt với người mình yêu mến sẽ có biểu hiện gì. Ánh mắt Trần Tố ngày trước khi nhìn Lâm Kính Vũ đều là nóng bỏng, say đắm, thưởng thức, nhưng đó không phải là tình yêu.

Y vì để kiểm chứng điều này nên mới hỏi lại Trần Tố. Kết quả, đối tượng khi nghe đến từ "yêu", ngay cả ánh sáng trong mắt cũng không tìm ra được.

Bạch Cảnh Ly gật đầu: “Ta đã biết, thật may vì ngươi không yêu hắn.”

Nếu không, Trần Tố có thể sẽ đau khổ giống như y ở thế giới trước.

Trần Tố không hiểu nỗi: “Ta có yêu hắn hay không có liên quan gì đến ngươi?”

“Ngày mai ta sẽ đi gặp hắn, mời ngươi về đi.” Bạch Cảnh Ly không nói nhảm, nói xong tiện tay đóng cửa lại.

Trần Tố đứng ngoài cửa giương mắt nhìn: “Điên à! Ta không yêu hắn, chẳng lẽ ngươi yêu hắn!”

Ngày tòa án thẩm vấn.

Một chiếc xe nhỏ màu đen dừng trước cửa tòa án, Lâm Kính Vũ cả người mặc chính trang mở cửa bước xuống, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cơ thể hắn đã trở nên gầy gò, mặt đeo kính râm lên càng lộ rõ vẻ tái nhợt. Vì tránh hiềm nghi, Trần Tố không đi theo, người từng được ủng hộ rầm rộ giờ chỉ có một mình, mang theo mỗi luật sư bào chữa.

Bạch Cảnh Ly đã ngồi trên bậc thang từ sáng sớm, vừa thấy hắn, y lập tức đứng lên.

Đám vệ sĩ đẩy lùi đám fan hâm mộ đang chen về phía trước, mở ra một con đường trong tiếng ồn ào huyên náo, Lâm Kính Vũ từ từ đi tới.

Giây tiếp theo, Bạch Cảnh Ly lại nghe hắn đối thoại với hệ thống: “Tối hôm qua Trần Tố có nói với ta Tiết Mộc sẽ đến, ta còn không tin lắm, không nghĩ tới y thật sự tới đây.”

Hệ thống sống không còn gì luyến tiếc: “Đúng vậy ký chủ sama, ngươi phải bình tĩnh.”

“Ta rất bình tĩnh.” Lâm Kính Vũ cong môi nhìn Bạch Cảnh Ly gật đầu, lại nói với hệ thống: “Nội tâm ta không chập chờn chút nào, thậm chí còn đang nghĩ phản diện có khi nào đang chuẩn bị bỏ đá xuống giếng? Hay là muốn xem ta thua thảm bao nhiêu. Nói túm lại là không phải đến đây để giúp đỡ.”

Lúc hắn đối thoại với hệ thống, nói tới Bạch Cảnh Ly, y vĩnh viễn là phản diện.

Bạch Cảnh Ly đối với hắn mà nói chỉ là một dẫy số liệu hình người trong trò chơi.

Hắn còn không xem Bạch Cảnh Ly là người thì y sao có thể sinh ra tình cảm?

Rốt cuộc hắn có suy nghĩ thế nào về thế giới trước đó?

Ánh mắt Bạch Cảnh Ly hơi nheo lại, xoay người, trước ánh mắt bao người nhấc chân chạy đi.

Lâm Kính Vũ đang chuẩn bị chào hỏi, thấy cảnh đó xong liền ngẩn người, trơ mắt nhìn y biến mất ở cuối đường xe.

Một số đài truyền hình phát sóng trực tiếp tường thuật lại tình huống vừa rồi: “Uầy! Tưởng Tiết Mộc tới tòa làm chứng! Vậy mà vừa gặp Lâm Kính Vũ, y lại xoay người chạy đi, vậy y rốt cuộc tới đây để làm gì? Y có còn xuất hiện nữa không!”

Lâm Kính Vũ nói với hệ thống: “Bảo bối à, xem ra ta đoán sai rồi, y đến đây chỉ để thể hiện thôi.”

____

Phương Tử Mặc đi theo bác sĩ hồi phục ra công viên phía sau bệnh viện tản bộ.

Mấy hôm nay, dù cho bác sĩ hồi phục có cố gắng thế nào, cậu ta một câu cũng không chịu nói, thần trí giống như bị phong tỏa hoàn toàn, cả người biến thành cái xác biết đi.

Bạch Cảnh Ly đi qua con đường đá thật dài, xuất hiện trước mặt cậu ta: “Phương thiếu.”

Phương Tử Mặc máy móc ngẩng đầu lên, ánh mắt rời rạc. Bác sĩ hồi phục đứng lên: “Xin hỏi ngài là…”

“Ta là Tiết Mộc.”

Bạch Cảnh Ly vượt qua bác sĩ hồi phục, tiến thêm một bước đến gần Phương Tử Mặc, đồng thời căn dặn dịch vụ chăm sóc khách hàng: “Có thể giải trừ ức chế với cậu ta, để cậu ta khôi phục tâm trí.”

“Được.” Dịch vụ chăm sóc khách hàng đáp ứng: “Thật không nghĩ tới, ngươi vào thời khắc cuối cùng mới để người xuyên việt lật bàn, đúng là vừa xuất sắc lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Khóe miệng Bạch Cảnh Ly cong lên.

Đám vệ sĩ xung quanh cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi trao đổi ánh mắt liền bắt đầu đi tới.

Trong ánh mắt hoài nghi của bác sĩ hồi phục, con ngươi của Phương Tử Mặc dần dần tụ lại, hào quang trong mắt xuất hiện ngày càng rõ ràng hơn. Ngay sau đó, câu ta "shit" một tiếng, ôm đầu nói: “Đầu đau quá, con mẹ nó đây là chỗ nào?”

Bạch Cảnh Ly tháo khẩu trang ra ngay trước mặt mọi người, lộ ra khuôn mặt đầy sẹo: “Phương thiếu còn nhớ rõ chứ, đêm hôm đó… ta làm gì ngươi?”