“Lần này chúng ta đến là để lấy chức quán quân! Với thực lực sau lần đặc huấn chắc chắn không thành vấn đề! Cho nên Ngô Địch cậu không cần phải khẩn trương ~ Cốc Vũ, cậu cũng phải cẩn thận đừng chạy theo đại long của người ta, nếu không cuối cùng sẽ bị phản sát đó.”
Trên đấu trường giải đấu trung học mùa thu, Thời Quang hai tay ôm vai Ngô Địch và Cốc Vũ, chuẩn bị cho họ một buổi ‘phụ đạo cuối cùng trước trận đấu’
“Ôi trời, được rồi, cậu đã hành hạ bọn tôi suốt 2 tháng rồi đó có xong hay chưa?”
Cốc Vũ đẩy tay Thời Quang ra, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Cậu vẫn nên quan tâm đến bản thân mình đi, chủ tướng của chúng ta, đừng để đến lúc đó lại khinh địch, rồi còn phải dựa vào đồng đội để giành lại quán quân."
“Ha, làm sao có thể, mình nói cho cậu biết, hôm nay tất cả chủ tướng trong phòng này đều xui xẻo rồi, gặp phải mình chính là bất hạnh lớn nhất của bọn họ, đặc biệt là chủ tướng của trường trung học Thực Nghiệm kia, năm trước Hà Gia Gia bại dưới tay của hắn, hôm nay mình nhất định sẽ giúp anh ấy báo thù, thắng đến hoàn mỹ xinh đẹp, gϊếŧ đến không còn manh giáp luôn!!”
Thời Quang trong miệng tùy tiện nói ra những lời tàn nhẫn, lúc cậu vào cửa cũng không nhìn thấy Du Lượng trong đám người của trường trung học thực nghiệm, tuy nói cậu lẽ ra nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có một cỗ tức giận không biết phải phát ra ở đâu, chỉ cần nhìn thấy học sinh của trường trung học Thực Nghiệm liền cảm thấy không vừa mắt.
[Không nhìn thấy Du Lượng đã muốn khi dễ học sinh trường người ta, vô địch thế giới, em thật sự rất có mặt mũi ha ~]
Chử Doanh rất rõ Thời Quang đang nghĩ gì, nhưng không thể nhịn nổi bộ dạng này của cậu, liền không kiềm chế được mà đâm chọt một câu.
“Chuyện này có liên quan gì đến Du Lượng...” Thời Quang nhỏ giọng phản bác, kết quả đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của người mình đang lẩm bẩm.
“Là tôi, tôi chính là chủ tướng của trường trung học Thực Nghiệm.” Du Lượng mặt không đổi sắc đi tới phía sau Thời Quang.
“Du Lượng?” Thời Quang cả kinh lập tức xoay người lại, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.
“Cậu.. Tại sao cậu lại ở đây?”
“Thực lực của cậu cao hơn tôi rất nhiều, cậu có thể ở chỗ này, tôi vì sao không được?”
Du Lượng gắt gao nhìn chằm chằm Thời Quang.
“Tôi, lần trước tôi không giành được chức vô địch, cho nên tôi muốn cùng bạn bè giành lại thôi.” Thời Quang vội vã nuốt nước bọt, không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Du Lượng, lý do vốn đúng lý hợp tình lại có chút nói không nên lời.
“A, trùng hợp, tôi cũng muốn giúp trường chúng tôi giành chức vô địch." Du Lượng gằn từng chữ trở về.
“Nhưng mà, quán quân này đối với cậu không có ý nghĩa, cậu hẳn là phải nên chuẩn bị tham gia thi đấu phân đoạn mới đúng?” Thời Quang một chút cũng không tin lời Du Lượng nói.
“Cậu còn biết đến thi đấu phân đoạn? Nếu cậu biết thì đã không xuất hiện ở đây rồi!”
Du Lượng nghe thấy mấy từ ‘thi đấu phân đoạn’ liền nghĩ đến kế hoạch chuẩn bị đi viện cờ một năm của Thời Quang, cảm thấy vô cùng tức giận, thế nhưng cậu vẫn nhắm mắt lại, kiềm chế bản thân: “Cậu chuẩn bị cho tốt đi, hy vọng chúng ta sẽ có một trận đấu thật đặc sắc, tôi sẽ cho cậu thấy trong bốn tháng qua tôi đã cố gắng như thế nào.”
“Không phải, tại sao lại là cậu ta?”
Thời Quang nhìn Du Lượng xoay người bỏ đi, dáng người thẳng tắp, đến giờ vẫn không hiểu vì sao Du Lượng lại thay đổi như vậy. Niềm vui vừa mới gặp mặt phút chốc vụt tắt, cậu thở dài rồi ngồi phịch xuống ghế, chống tay lên trán, ngẩn người suy nghĩ.
[Chắc là em ấy muốn cùng em tham gia cuộc thi phân đoạn đấy?] Chử Doanh đứng bên cạnh giúp Thời Quang phân tích.
“Thời Quang, cậu và Du Lượng có chuyện gì vậy? Gần đây cậu chơi cờ với cậu ta sao?" Ngô Địch cùng Cốc Vũ ở bên cạnh hai mặt nhìn nhau, vẫn là Ngô Địch lên tiếng hỏi trước. “Không phải cậu nói Du lượng sẽ không đến tham gia thi đấu sao?”
“Không biết, mình cũng không muốn biết!” Thời Quang có chút bực mình, tiện tay xoa rối tóc, cố gắng ném chuyện của Du Lượng ra khỏi đầu.
"Chỉ là một trận đấu mà thôi, thua thì thua, thua rồi thì làm gì thì làm.”
“Các cậu sao vậy?” Giang Tuyết Minh rút thăm xong, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Nói cho cậu biết tin xấu, chủ tướng trường trung học thực nghiệm - Du Lượng, ban nãy vừa mới tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thời Quang.” Ngô Địch thở dài.
“A, vậy mình nói cho cậu một tin tốt nhé, trường mình và trường Trung học Thực Nghiệm không cùng một bảng, vòng cuối mới có thể gặp nhau. May mà mình đi sớm, rút thăm xong là không gặp trường đó nữa. Cho nên, dù như thế nào đi nữa thì cũng có thể là á quân rồi~” Giang Tuyết Minh cũng không quá để ý đến chuyện này.
“Chúng ta tới không phải vì á quân, Du Lượng giao cho mình đối phó, nhưng theo tình hình hiện tại thì các cậu phải thắng mới có thể đảm bảo được!” Thời Quang biết lúc này nên động viên đồng đội như thế nào.
“Xin mọi người tạm dừng tập luyện, trận đấu sẽ bắt đầu trong năm phút nữa.” Đài phát thanh vừa vặn vang lên, ba người liếc nhau, mạnh mẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, thu dọn quân cờ, ngồi vào vị trí chuẩn bị cho trận đấu.
[Tiểu Quang?]
Chử Doanh hai tay ôm quạt, khom lưng tiến đến trước mặt Thời Quang.
“Em không sao, em căn bản không quan tâm có phải chơi cờ với Du Lượng hay không?” Thời Quang vẫn còn hơi cứng nhắc.
[Anh còn chưa nói gì mà, làm sao em biết chuyện anh muốn hỏi là chuyện của Du Lượng, anh muốn hỏi là em muốn anh hay em chơi ván cờ này.]
Chử Doanh nhìn bộ dáng lúc này của Thời Quang, âm thầm cười trộm, vung quạt nhẹ nhàng chỉ lên trên bàn, hợp tình hợp lý muốn nhân cơ hội này vớt một ván cờ.
“Chử doanh anh!!”
Thời Quang biết Chử Doanh đang cố ý trêu chọc, quay đầu lại muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh kia lại không đành lòng phát hỏa.
“Được được được cho anh đánh cho anh đánh, hôm nay trừ ván của Du Lượng ra tất cả đều nhường anh đánh”
[Tiểu Quang em thật tốt!]
Chử Doanh hài lòng, anh đã sớm nhận ra trong lòng Thời Quang lúc này chỉ có vấn đề của Du Lượng, hoàn toàn không có tâm trạng chơi cờ với nhóm học sinh trung học.
“Trường trung học Thực Nghiệm hai đài thắng.”
“Trường trung học thực nghiệm ba đài thắng.”
Khi trường Trung học Thực Nghiệm xác nhận giành chiến thắng ở vòng hai, Du Lượng vẫn đang chăm chú đối phó với chủ tướng của trường Trung học số 9.
Ngay từ đầu, cậu đã biết trình độ của đối thủ kém xa mình, nhưng vẫn rất thận trọng, mỗi nước đi đều cực kỳ cẩn thận. Thật ra, thay vì nói là chơi cờ, còn không bằng nói là cậu đang tìm cách bình tĩnh lại tâm trạng.
Sau khi hai tuyển thủ khác của trường Trung học Thực Nghiệm giành được chiến thắng, đối thủ cuối cùng cũng bỏ cuộc nhận thua.
“Chưa từng thấy qua em chơi cờ cẩn thận như vậy, với thực lực của em, thực sự không cần thiết.” Thầy Doãn đứng bên cạnh đánh giá.
“Em muốn bình tĩnh lại, trận đấu buổi chiều mới là ván em muốn thắng.” Du Lượng ngẩng đầu nhìn thầy Doãn trả lời.
“Vòng thứ hai của trường Trung Học số 13 cũng thắng, tỉ số 3-0.”
Thầy Doãn biết Du Lượng muốn nghe cái gì, không đợi cậu hỏi đã nói trước: “Chủ tướng của họ là Thời Quang, cậu ta quả thật rất mạnh, cả hai trận đều dễ dàng chiến thắng, hình cờ rất đẹp, rất thành thạo.”
“Em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, dù cậu ta có mạnh đến đâu, em cũng không sợ.” Du Lượng có chút đăm chiêu.
“Cũng không đến mức đó, đối thủ của cậu ta quá yếu, không thể đánh giá đại khái trình độ được. Nhưng có thể nói cậu ta không phụ kỳ vọng của em. Thực lực của em cũng đủ để đối phó rồi. Hơn nữa, lần này thực lực chung của Trung học số 13 rất mạnh, mặc dù cách chơi của hai đài và ba đài có vài phần kỳ lạ, nhưng một người chơi rất cẩn thận, một người lại rất quyết đoán, hai ván còn lại của chúng ta không chắc sẽ thắng được họ, vì vậy hy vọng em có thể thắng ván này.”
“Kì lạ như thế nào? Có phải giống với phong cách biến hóa hiện đại không?” Du Lượng có chút cấp bách truy hỏi.
“Không phải, Thời Quang rõ ràng là theo trường phái sùng cổ, giống như ván cờ vừa rồi dùng ‘Ngũ Lục Phi Công’, một định thức cổ cờ đã lâu không ai dùng đến. Đối thủ hoàn toàn không theo kịp, trình độ quá yếu, rất nhanh đã nhận thua. Nhưng hai đồng đội của cậu ta lại sử dụng các định thức hiện đại rõ ràng, chỉ là biến hóa rất lạ, có những nước đi thầy còn chưa từng thấy qua, thật ra kiểu trận đấu này rất hiếm khi xuất hiện loại tình huống như thế. Thầy cũng chưa nghe nói họ tìm được giáo viên giỏi nào?"
Thầy Doãn không thể không phân tích một chút, nhưng nhận ra nói với Du Lượng những vấn đề này hiện tại có chút không thích hợp, nên vỗ vỗ vai cậu an ủí.
“Thầy nghe nói em có nghiên cứu rất sâu về cổ kỳ, đừng lo bình thường là được, không thành vấn đề. Thầy phải đi nói với hai em kia, em đi ăn gì đó đi.”
“Vâng, cám ơn thầy Doãn.”
Du Lượng đáp một tiếng nhưng vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế, mắt nhìn ra xa xăm: “Thời quang, ai mới là cậu chân chính đây?”
“Các tuyển thủ vui lòng ngồi vào vị trí, trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Thời Quang ngồi xuống trước mặt Du Lượng, trong đầu lại nghĩ về những lời nói của hai thành viên câu lạc bộ cờ vây trường Trung học Thực Nghiệm trong giờ nghỉ trưa, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nghe được, nhưng lần này cảm giác khó chịu càng rõ rệt hơn. Cậu đã tận lực tránh né tình huống này xảy ra, cho nên trong kỳ nghỉ hè liền cùng Du Lượng chơi cờ, còn nhờ Phương Tự chuyển lời, cậu cũng đã đợi Du Lượng một kỳ nghỉ hè, đợi đến khi cho rằng Du Lượng đã từ bỏ, nhưng kết quả như thế nào vẫn giống như trước đây?
Thời Quang nghĩ không ra liền không muốn nghĩ nữa, dự định sẽ hạ ván này giống như kiếp trước, sau đó mỗi người mỗi ngả.
Nhưng sau khi nhìn thấy Du Lượng luống cuống tay chân mở hộp cờ ra, còn khiến hộp cờ suýt chút nữa ngã xuống bàn, sau đó bối rối ngẩng đầu nhìn cậu, trái tim Thời Quang đột nhiên thắt lại, cậu đè lại bàn tay đang cầm hộp cờ của Du lượng, nghiêm túc nhìn người trước mặt.
“Du Lượng, tôi cảm thấy cậu thật sự không cần phải như vậy, muốn chơi cờ với tôi, tôi có thể tùy thời phụng bồi, không cần cậu lãng phí thời gian đến loại thi đấu cấp bậc này.”
“Có lãng phí thời gian hay không, tôi tự mình định đoạt” Liếc nhìn bàn tay Thời Quang đang đặt lên, vẻ mặt không hề thay đổi: “Hiện tại, với tư cách là chủ tướng, cậu vẫn nên đoán trước đi.”
Thời Quang quay đầu phát hiện không chỉ có Ngô Địch và Cốc Vũ, ngay cả tuyển thủ trường trung học thực nghiệm cũng đang kỳ quái nhìn mình, chỉ có thể cau mày, chậm rãi rút tay về, tùy ý nắm lấy quân cờ.
Du Lượng lấy ra hai quân đen đặt lên trên bàn cờ, Thời Quang máy móc buông lỏng tay, tùy ý để quân cờ rơi xuống.
Cậu không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của Du Lượng, cũng không muốn che khuất ánh hào quang vốn có của cậu ấy.
Thời Quang nghĩ rằng chỉ cần Du Lượng muốn, liền cùng Du Lượng chơi cờ, vậy thì Du Lượng cũng không cần phải cố chấp nữa.
Du Lượng đi phân đoạn, cậu đi viện cờ, quen biết Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng, lại qua một năm mọi người gặp nhau trên đấu trường chuyên nghiệp, sau đó cùng nhau cố gắng không phải là rất tốt sao?
Du Lượng nhìn người đối diện đang mải suy nghĩ, đếm chín viên cờ trắng trên bàn cờ, cạnh một tiếng đặt hộp cờ bên cạnh tay xuống trước mặt Thời Quang.
“Nếu cậu dùng thái độ này chơi cờ cùng tôi, vậy sợ là sẽ thật sự thua tôi đó.”
[Đúng vậy, Tiểu Quang, em phải toàn lực ứng phó, chơi tốt ván cờ này, mới xứng đáng với những nỗ lực mà Tiểu Lượng đã bỏ ra.]
Ngay cả Chử Doanh cũng nhìn ra có chút không ổn, ở bên cạnh yên lặng bổ sung.
Thời Quang lúc này mới ngẩng đầu nhìn Du Lượng rồi gật gật đầu, đem hộp cờ đen đẩy qua: “Xin lỗi, tôi sẽ toàn lực ứng phó.”
Vì thế hai người đứng dậy, cúi đầu chào nhau, trận đấu chính thức bắt đầu.
..
[Bốn tháng này, Tiểu Lượng nhất định đã nỗ lực rất nhiều, thực lực cũng đề cao hơn trước, chỗ mấu chốt cũng càng ngày càng kín kẽ.]
Chử Doanh nhìn ván cờ cơ bản thắng bại đã định, nhịn không được khen ngợi một câu.
Thời Quang cũng nhìn bàn cờ thở dài, ván cờ này quả thật có thể nhìn ra được sự tiến bộ của Du Lượng, phán đoán nhạy bén, mỗi nước đi đều rất cẩn thận. Đáng tiếc, trình độ của Du Lượng hiện tại vẫn chưa đủ để chiến thắng bản thân. Thời Quang chỉ có thể lén lút liếc nhìn Du Lượng, không biết nên nói gì.
“Tôi thua rồi.”
Du Lượng ngược lại đối với kết quả này thập phần bình tĩnh, cậu nghiêm túc nhìn ván cờ trước mắt, Thời Quang trong suy nghĩ của cậu quả nhiên đều cường đại như nhau, sẽ hạ đến chỗ mình không ngờ tới, mỗi một bước của mình đều rơi vào vị trí mình cho là tốt nhất, nhưng vẫn từng bước rơi vào suy tàn. Chỉ là lần này Thời Quang chơi cờ không những không sử dụng định thức cổ kỳ, cũng không chú ý đến hình cờ ưu mỹ, có thể nói là linh hoạt và đa dạng, nhưng chính xác thì hoàn toàn là tùy tâm sở dục. Nó giống với cách mà cậu đã đánh trước đây, nhưng lại khác đi rất nhiều. Du Lượng không biết vì sao mình "bị" đối đãi khác biệt như vậy, là bởi vì cậu ấy cũng xem mình là đối thủ sao?
“Bốn tháng qua cậu đã tiến bộ rất nhiều, phán đoán cũng rất nhạy bén.” Thời Quang thử mở lời.
“Tôi không cần cậu an ủi, chờ cậu chọn xong đạo trường muốn đi nhớ nói cho tôi biết một tiếng, chúng ta ở đạo trường gặp lại.”
Du Lượng nhướng mày, không muốn nhìn Thời Quang nữa. Nói xong, cậu đứng dậy, quay lưng định rời đi.
“Du Lượng! Cậu điên rồi sao?”
Thời Quang thoáng cái từ trên ghế lập tức đứng dậy, hai tay đặt lên bàn cờ, không để ý đến việc phải giữ trật tự trong sân thi đấu, thanh âm càng nói càng lớn.
“Nếu cậu muốn cùng tôi chơi cờ, tôi tùy thời đều sẵn sàng, tôi có thể mỗi ngày cùng cậu chơi cờ, ở nhà cậu từ sáng sớm mở mắt đến buổi tối đi ngủ, cậu muốn hạ như thế nào liền hạ như thế ấy, nhưng xin cậu đừng đem sự nghiệp của mình ra đùa giỡn!”
“Tôi lấy sự nghiệp của mình ra đùa giỡn? Ai là người trước đó bảo sẽ đi đạo trường?”
Du Lượng quay người lại, nhíu mày nhìn Thời Quang, không chút yếu thế: “Hẳn là phải nói xin cậu đừng lấy sự nghiệp của bản thân ra làm trò đùa mới đúng!”
Chử Doanh mở quạt gấp ra che đi mặt mình nhìn bọn họ im lặng không lên tiếng, những người chung quanh nhìn cảnh tượng này cũng có chút ngạc nhiên.
Cốc Vũ bên cạnh quay đầu nhìn hai người giương cung bạt kiếm, vô cùng khó hiểu: “Thời Quang, cậu làm gì vậy?”
“Các tuyển thủ đã hoàn thành trận đấu, vui lòng rời sân và giữ im lặng.” Trọng tài đứng ra can thiệp, yêu cầu duy trì trật tự.
Thời Quang nhìn xung quanh, vội vã túm lấy cổ tay Du Lượng, kéo đi: “Cậu lại đây, chúng ta nhất định phải nói chuyện cho rõ ràng.”
......
TBC.
***************
Trường trung học thực nghiệm: Chủ tướng của Trường trung học số 13 vừa mới chạm vào bàn tay của chủ tướng trường chúng tôi!