Lam Y Nhân quay đầu lại, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, cách cửa kính xe, nàng lại nhìn thấy một họng súng đen ngòm!
Người nhắm họng súng vào Lam Y Nhân, nàng cũng đã nhìn ra, đây là một nữ nhân, bây giờ người này đang mặc một bộ quần áo màu đen, nàng ta chính là người trong đôi nam nữ đi theo Thạch Nham lúc chiều.
“Mở cửa sau!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lam Y Nhân không do dự mở khóa cửa sau ra, người phụ nữ mặc đồ đen trực tiếp lách người ngồi xuống, từ gương chiếu hậu, Lam Y Nhân có thể thấy người phụ nữ mặc đồ đen vẫn đang chĩa súng vào mình.
“Ngươi muốn làm gì?” Lam Y Nhân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nàng tin chắc rằng nữ nhân mặc đồ đen kia không muốn gϊếŧ nàng, ít nhất không phải bây giờ, bởi vì nếu muốn gϊếŧ nàng, chỉ cần bắn nàng là xong, kính cửa sổ ô tô của nàng là loại không chống đạn, mà nó cũng không cần phải dùng tay như vậy.
“Nam nhân của ngươi đâu?” Người phụ nữ áo đen lạnh lùng hỏi: “Gọi điện thoại bảo hắn tới, nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi!”
“Nam nhân của ta?” Lam Y Nhân sửng sốt, nhưng nàng rất nhanh hiểu ra: “Ý của ngươi là Hạ Thiên sao?”
“Chính là người ở cùng với ngươi mà ta nhìn thấy vào buổi chiều!” Người phụ nữ mặc áo đen có chút không kiên nhẫn, nói: “Ta không có hứng thú với tên của hắn, mau gọi hắn đến đi!
“Nhưng bây giờ đã muộn...” Lam Y Nhân muốn trì hoãn thêm một lúc.
“Nhanh lên!” Nữ nhân mặc áo đen đó trực tiếp dùng súng chỉ vào đầu Lam Y Nhân từ phía sau.
“Nhưng ta...” Lam Y Nhân muốn giải thích, nàng thậm chí còn không biết số điện thoại của Hạ Thiên, mặc dù Hạ Thiên ở trên lầu nhưng rốt cuộc nàng cũng không thể gọi hắn đến đây ngay, đúng không?
“Người quái dị, ngươi đang tìm ta sao?” Lúc này, một giọng nói vang lên, Lam Y Nhân chợt phát hiện bên cạnh mình đã nhiều hơn một người.
Dĩ nhiên người này chính là Hạ Thiên, hắn xuất hiện ở vị trí kế bên tài xế mà không hề có dấu hiệu nào, sau đó hắn nhìn về phía người phụ nữ mặc đồ đen ngồi ở ghế sau: "Ta không thích người quái dị tới tìm ta, càng không thích người quái dị chĩa súng vào vợ tương lai của ta, có phải là ngươi muốn ta tiễn ngươi đi chết không?”
“Vẫn là ngươi đi chết đi!” Người phụ nữ áo đen cười nhạo một tiếng, họng súng đột ngột chĩa vào Hạ Thiên, đồng thời không chút do dự mà bóp cò.
Thế nhưng nàng ta lại không thể bóp cò, vì đúng lúc này, nàng ta nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể cử động.
Một giây tiếp theo, nữ nhân mặc áo đen đó cảm thấy cả người mình đang bay lên, hơn nữa nàng ta không hề phát hiện ra mình đã rời khỏi xe từ khi nào, chỉ biết rằng bản thân đang biểu diễn một màn bay trên không.
Điều thần kì là vào lúc này, nàng ta đột nhiên phát hiện ra mình đã có thể cử động, mà quán tính khiến cho nàng bóp cò theo bản năng.
Bùm!
Tiếng súng vang lên!
A!
Nữ nhân mặc áo đen hét lên một tiếng, sau đó ngã mạnh xuống mặt đất, không một tiếng động.
“Nàng, nàng ta bị làm sao vậy?” Lam Y Nhân nghe thấy tiếng súng thì phát hiện người phụ nữ mặc áo đen đã nằm cách đó mấy chục mét, nàng không nhịn được hỏi Hạ Thiên một câu.
“Ta không biết, chết rồi.” Hạ Thiên chẳng thèm để ý.
Lam Y Nhân còn muốn nói gì nữa, nhưng cuối cùng lại không nói ra, bởi vì nàng nhớ tên này không phải người thường, rõ ràng người phụ nữ áo đen kia không phải người tốt lành gì, nhìn như một sát thủ.
Nhưng, nếu như nữ nhân mặc đồ đen kia là một sát thủ, vậy, chẳng phải Thạch Nham cũng có vấn đề sao?
Lam Y Nhân lắc đầu, quyết định sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nàng còn có việc khác cần phải hoàn thành.
“Hạ Thiên, ta muốn đi tìm Tần Hải Duyệt...” Lam Y Nhân mở miệng nói ra.
“Vợ Tiểu Y Y, ta biết rồi, đi thôi, ta đi tìm tên ngốc đó với nàng.” Hạ Thiên lười biếng nói.
“Nhưng hắn yêu cầu ta đi một mình...” Lam Y Nhân có chút bất đắc dĩ.
“Vợ Tiểu Y Y, sao nàng lại ngốc như vậy? Hắn nói gì thì kệ hắn, mắc mớ gì đến chúng ta chứ?” Hạ Thiên nhìn Lam Y Nhân với dáng vẻ rất chăm chú: “Nàng là vợ của ta. Ngoại trừ lời của ta, ai nói cũng không thể nghe theo.”
Hạ Thiên dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Ừm, nếu như Thần tiên tỷ tỷ trở về, nàng cũng phải nghe lời Thần tiên tỷ tỷ.”
“Nhưng, trong tay Tần Hải Duyệt đang nắm giữ điểm yếu của em trai ta...” Lam Y Nhân muốn làm rõ ràng mọi chuyện một chút..
“Vợ Tiểu Y Y, IQ của nàng thật sự có vấn đề rất lớn nha. Ta đã biết tất cả những chuyện nhỏ nhặt này rồi, nhưng nàng không cần phải để ý đến đâu. Dù sao thì, chúng ta chỉ cần đi gặp tên ngốc tên Tần Hải Duyệt đó là được rồi.” Hạ Thiên ngắt lời Lam Y Nhân, nói: “Vốn dĩ ta định một lát mới đi cứu nàng, nhưng tính toán chút, bây giờ ta sẽ đi với nàng là được rồi.”
“Được, vậy anh xem video trước đi…” Cuối cùng, Lam Y Nhân quyết định để Hạ Thiên đi cùng mình. Nhưng nàng vẫn lấy điện thoại ra, muốn cho Hạ Thiên nhìn một chút.
“Vợ Tiểu Y Y, ta đã nhìn thấy rồi.” Hạ Thiên nhìn chằm chằm Lam Y Nhân, rồi lẩm bẩm một mình: “Đây có thể là người vợ ngu ngốc nhất mà ta từng tìm được.”
Lam Y Nhân có một loại xúc động muốn đập đầu trên tay lái mà chết, chỉ số thông minh của nàng lại bị tên này ghét bỏ hết lần này đến lần khác!
“Được, vậy anh nói cho ta biết, chúng ta giải quyết chuyện này như thế nào?” Lam Y Nhân nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Dù sao ta vẫn luôn cảm thấy Tần Hải Duyệt đã gài bẫy em trai của ta.”