Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 68: Sơn Vương Điền Nam

Khi ra khỏi "Hẻm núi hiến tế vật tế", nơi đầu tiên bọn họ gặp phải là Hầm Bạc Máu, Vệ Ách nhìn thấy trên vách tường hang động khắc tám chữ “Cung phụng Long thần che chở mỏ Thoán Bặc”. Sau đó cậu đã đọc ra điều cấm kị cả một thực thể không rõ rồi bị phản phệ. Lúc này, "Cờ đi núi Thoán Long" mà đoàn ngựa thồ Điền Nam đưa tặng lại chạm vào ký ức.  Vệ Ách vừa liên tưởng lại đến chuyện cũ, trong đầu lập tức lại đau thắt lên.

Những âm thanh cúng bái mơ hồ chồng chéo vang lên bên tai, những chữ cổ phức tạp và chữ máu đỏ tươi vốn bị trấn áp, lại có dấu hiệu muốn nổi lên lần nữa ——

Ngay khi chữ máu vừa nổi lên, Vệ Ách cưỡng ép thay thế mấy chữ “Long thần che chở mỏ Thoán Bặc" bằng "Thoán Long".

Đoàn ngựa thồ họ Thốn có thể yên ổn sử dụng lá cờ này, không thể nói hai chữ “Thoán Long” cũng sẽ gây ra phản ứng đáng sợ được. Nếu không thì đoàn ngựa thồ sớm đã mất mạng rồi.

Cưỡng ép chuyển hướng suy nghĩ chỉ diêcn ra trong nháy mắt. Khi hai chữ “Thoán Long” thay thế tất cả những gì được nghĩ đến, tiếng cúng bái trùng điệp trong đầu dần dần nhỏ lại. Những chữ cổ phức tạp và chữ máu đỏ tươi suýt chút nữa đã nổi lên lần nữa kia dường như có chút không cam tâm mà dần chìm xuống.

“Vệ huynh đệ? Vệ huynh đệ!” Tiếng nói có chút lo lắng của người đàn ông Điền Nam trước mặt truyền đến.

Thế giới trước mắt dường như rung chuyển một chút, rồi lại rõ ràng trở lại. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, khuôn mặt vốn đã không có chút máu của Vệ Ách lại tái nhợt thêm. Cậu ngước mắt, dùng giọng điệu bình thường che giấu nguyên nhân thật sự: "Không sao, vết thương đêm qua."

Người đàn ông Điền Nam có chút lo lắng nhìn cậu: "Hay là để nhị tiểu tử nhà ta đi hái ít dược thảo cho Vệ huynh đệ dùng trước đi, sắc mặt..."

Vệ Ách không tiếp lời, mà hỏi: “Cờ này?”

“À cái này à,” người đàn ông Điền Nam nhớ lại chuyện trước đó đang nói, ông ta nhìn Vệ Ách, thấy dù sắc mặt Vệ Ách tái nhợt, nhưng nói chuyện và hành động không có vấn đề gì đáng ngại, bèn nén lo lắng xuống, bắt đầu giải thích “Đây là cờ đi núi của họ Thốn chúng ta, có một môn kỳ pháp ở trong đó." nói đến đây, người đàn ông Điền Nam có chút do dự.

"Theo lẽ thường, kỳ pháp không nên truyền ra ngoài. Nhưng Vệ huynh đệ trước đó đã dốc sức cứu lấy hơn trăm mạng người của bang họ Thốn chúng ta, lại còn tặng số vàng này cho chúng ta, không phải do họ Thốn chúng ta keo kiệt. Có điều, vẫn xin Vệ huynh đệ sau này, tuyệt đối đừng dùng môn kỳ pháp này làm chuyện xấu hại người. Một phần sự việc, một phần số mệnh, đều có định số."

Không ngờ, người đàn ông Điền Nam lại đem kỳ pháp giao cho Vệ Ách, điều dặn dò lại không phải là đừng để kỳ pháp truyền ra ngoài, mà là đừng dùng nó để làm hại người khác.

—— "Một phần sự việc, một phần số mệnh, đều có định số."

Câu nói này thốt ra từ miệng của thủ lĩnh đoàn ngựa thồ họ Thốn, một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu, đột nhiên xông lên sống lưng Vệ Ách.

Trong cõi u minh, một cảm giác lạnh lẽo thoáng qua.

Tuy nhiên chưa đợi Vệ Ách nắm bắt được cảm giác kỳ quái khó hiểu này, người đàn ông Điền Nam đã nói ra vài khẩu quyết điều khiển cờ, thông báo của hệ thống theo đó vang lên:

【Đinh —— đong! Chúc mừng người chơi Vệ Ách nhận được “kỳ pháp bát quyết đi núi” của đoàn ngựa thồ họ Thốn】

【Kỳ pháp này là kỳ pháp cấp một, có tiềm năng thăng cấp nhất định】

Cùng với hai thông báo này, trước mặt Vệ Ách xuất hiện một bảng điều khiển mới, trên bảng điều khiển hiển thị kỳ pháp vừa nhận được, còn có phổ đồ đi kèm. Phía sau còn hiển thị một chi tiết: “Kỳ pháp bát quyết đi núi” cấp 1 (có thể dùng kỳ pháp cùng loại để nâng cấp, cấp cao nhất 10).

Ngoài ra, còn có một biểu tượng màu xám, tạm thời không thể hiển thị tình huống cụ thể, không biết dùng để làm gì.

Pháp thuật có được trong phó bản có thể nâng cấp.

Giống như Đường Tần khi vào phó bản "Hương Hỏa Mân Nam", đã trực tiếp nói với những người chơi khác rằng thu mua phổ đồ thuật cắt giấy với giá cao. Nhưng, mặc dù hệ thống hiển thị có thể dùng pháp môn cùng loại để nâng cấp, nhưng trên thực tế người chơi trong phó bản muốn có được chút ít pháp môn liên quan đến quỷ quái thôi đã khó như lên trời.

Đường Tần có được kéo long đầu đến bây giờ, đã tốn không ít tiền và điểm cống hiến, mà số phổ đồ sau khi thu thập được cũng không nhiều.

Sau khi bảng điều khiển mới được mở khóa, Vệ Ách liếc nhìn chi tiết tương ứng của kỳ pháp —— bộ “Kỳ pháp bát quyết” mà đoàn ngựa thồ họ Thốn đưa cho có một yêu cầu nhất định về “tuệ căn”, “liên quan nhân quả” và “thiên phú võ học” đối với người học, đó là một môn kỳ nhân dị pháp vừa kết hợp hình võ và thuật số. Về “tuệ căn” là cái gì thì hệ thống không có mô tả cụ thể.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết, không phải người nào cũng có thể học được.

Người đàn ông Điền Nam của đoàn ngựa thồ họ Thốn trông cao lớn thô kệch nhưng thật ra tâm tư lại rất nhạy bén.

Sau khi dạy khẩu quyết điều khiển cờ cho Vệ Ách, có lẽ là lo lắng thời gian ngắn ngủi, sợ Vệ Ách chưa học được, còn đích thân trình diễn lại một lần. Ông ta vừa đưa lại cờ núi cho Vệ Ách, vừa nói lát nữa khi đi đường núi, bảo những người khác dùng lá cờ chậm một chút để Vệ Ách thấy cho rõ.

Khi cầm cờ núi đầu thú trong tay, nhìn như chỉ là một lá cờ bình thường, có chút kỳ dị.

Nhưng rơi vào tay người đàn ông Điền Nam, tay ông ta xoay một cái, vung tay một vòng.

Mặt cờ tạo ra gió, cán cờ như rồng, không thấy dùng sức gì, nhưng đột nhiên lại có dáng vẻ dũng mãnh phi thường, mặt thú trên cờ theo đó mà thức tỉnh, ẩn chứa một loại ý nghĩa khó tả.

Kỳ pháp bát quyết đi núi, đóng mở sinh sát cản quỷ đều nằm trong bát pháp này.

Nếu chỉ lấy “Cờ đi núi Thoán Long”, vậy thì chỉ là một đạo cụ cấp hai không cách nào sử dụng, có đạo cụ mà không thể sử dụng, nhưng khi kết hợp với kỳ pháp của đoàn ngựa thồ họ Thốn này, đạo cụ cấp hai cộng với kỳ pháp cấp một, hiệu quả phát huy được mơ hồ, vậy mà lại gần giống với 【Bát Xương Máu】 của "Hương Hỏa Mân Nam".

Cờ trong tay người đàn ông Điền Nam vung lên một cái rồi thu lại.

Phòng livestream giống như đang xem một màn trình diễn võ thuật hung hãn vô cùng, lại có cảm giác thoải mái sảng khoái đến cực điểm.

【Ngầu quá! Má ơi, trước đây tôi chỉ biết trên sân khấu kịch mới dùng cờ, không ngờ kỳ pháp khi dùng thật sự lại ngầu như vậy】

【Mama hỏi tôi vì sao quỳ nhìn màn hình】

【Huhu huhu ngầu quá bị sự ngầu lòi làm cho sốc rồi, hóa ra trước đây chúng ta có những thứ ngầu như vậy sao? Sao bây giờ không thấy ai nhắc tới vậy】

【Thủ lĩnh của đoàn ngựa thồ họ Thốn này tốt bụng thật! Bao dạy còn nguyện bao đến khi học được!】

Những bình luận dày đặc tuôn ra trong phòng livestream.

Cảm giác ngột ngạt của phó bản "Quỷ Thoại" quá mạnh, các loại quỷ quái trong phó bản thay nhau xuất hiện, tỷ lệ tử vong của người chơi khi vào phó bản lại cao vô cùng. Đương nhiên khi mọi người vừa vào phó bản, ai nấy đều căng thẳng thần kinh, đối mặt với các nhân vật trong phó bản cũng vẫn luôn căng thẳng. Phản ứng của nhân vật trong phó bản đối với người chơi cũng có hạn. Không phải keo kiệt lạnh lùng cho manh mối, thì cũng giống như nhà họ Hồ ở thổ lâu, đứng ở phe đối lập.

Một thân pháp vừa xuất sắc lại vừa không có sát ý như vậy, lại chưa từng được thấy bao giờ!

Chưa từng có người chơi nào có thể giống như Vệ Ách, lại được nhân vật trong phó bản vừa tặng đạo cụ vừa kiên nhẫn dạy dỗ pháp quyết.

Phòng livestream một bên hoan hô cho màn biểu diễn kỳ pháp của thủ lĩnh đoàn ngựa thồ, một bên lại không kìm được mà lo lắng:

【Má ơi, lại là một đạo cụ phải kết hợp với thân pháp đặc biệt mới có thể sử dụng được】

【Kỳ pháp phức tạp quá, liệu Vệ Ách có học được không?】

【Sau khi quỷ quái phục hồi, nhà nước không phải đã nỗ lực để phổ biến cổ võ thuật rồi sao, những bộ phương pháp tự vệ cơ bản và trốn thoát nhanh chóng đã ra không biết bao nhiêu bộ rồi, nhưng mấy thứ đó khó luyện đến mức nào, ai cũng hiểu mà ha】

Vừa nhắc đến "phương pháp tự vệ và trốn thoát nhanh" cơ bản mà cấp trên ra sức phổ biến, màn hình phòng livestream lập tức tràn ngập nụ cười khổ.

Trước xe ngựa, người đàn ông Điền Nam đưa lại “Cờ đi núi Thoán Long” cho Vệ Ách. Cờ đi núi Thoán Long này là cờ cỡ trung, không tính là dài, cũng không tính là ngắn. Vệ Ách không đặt thẳng lá cờ vào cột đạo cụ mà cuộn lá cờ lại, dắt bên hông như huynh đệ đoàn ngựa thồ.

Thấy vẻ mặt cậu tuy lạnh lùng, nhưng lại cẩn thận cất giữ cờ đi núi, không có vẻ coi thường xem nhẹ.

Khuôn mặt đen sạm vì phơi nắng quanh năm trên đường núi của người đàn ông Điền Nam lộ ra chút vui mừng vì được coi trọng, liên tục nói: "Chỉ là mấy thuật nhỏ thôi, tiểu huynh đệ Vệ dùng được là tốt rồi."

【Đinh —— đong! đoàn ngựa thồ họ Thốn tăng độ hảo cảm đối với người chơi “Vệ Ách” lên cấp 3 kính nể】

【Người chơi “Vệ Ách” có thể nhận được sự giúp đỡ hết mình của đoàn ngựa thồ họ Thốn trong phó bản bốn sao】

【Chịu ảnh hưởng bởi người chơi “Vệ Ách”, độ hảo cảm của đoàn ngựa thồ họ Thốn đối với bạn cũng tăng theo —— Người chơi trong phó bản hiện tại đã được đưa vào phe thân thiện của đoàn ngựa thồ】

Thông báo lạnh lẽo của hệ thống thoáng qua trong phòng livestream.

Những người khác nghe thấy vài thông báo này đều kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Theo tình hình hiện tại, độ khó của phó bản bốn sao đã vượt xa khả năng chịu đựng của người chơi. Nếu chỉ dựa vào một mình bọn họ, muốn thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh, e rằng không có chút hi vọng nào. Bây giờ, có sự giúp đỡ của đoàn ngựa thồ lớn nhất Điền Nam, xem như có thêm một tia hy vọng sống sót.

Lúc này, cơm của đoàn ngựa thồ nấu vừa chín tới.

Người đàn ông Điền Nam thấy sắc mặt Vệ Ách tái nhợt, không chậm trễ nữa, một bên bảo Thốn Dịch dẫn người đi hái ít dược thảo gần đó, một bên mời Vệ Ách mau chóng ăn chút gì đó hồi phục nguyên khí.

Lúc này Giải Nguyên Chân đang liên tục xin lỗi một người đàn ông của đoàn ngựa thồ, khán giả trong phòng livestream thấy anh ta hoàn toàn từ bỏ ý định nấu cháo cho Vệ Ách, đều nhao nhao thở phào nhẹ nhõm —— nếu không thì thật sự sợ Vệ Ách chưa chết vì vết thương, đã bị một bát cháo của đồng đội tiễn đi rồi. Giải Nguyên Chân, đạo trưởng Giải, kiếp này xin ngài hãy tránh xa nồi niêu xoong chảo ra đi!!!

Vì Vệ Ách bị thương, nên người của đoàn ngựa thồ đều đồng loạt giúp đỡ, họ dùng số gạo và lương thực ít ỏi còn lại giúp Đường Tần và những người khác nấu một nồi cháo loãng, còn nấu một ít canh bột mì cắt sợi, cho thêm rau thơm và thịt vụn vào. Mọi người đều mang theo "chú ấn Sơn Vương" trong người, cứ chậm trễ thì sẽ có biến nên không dám ở lại lâu, phải đến "trấn Cốt Thiêu" trước khi trời tối, cả đoàn người dùng cơm qua loa xong thì không dừng lại mà lại tiếp tục lên đường.

Trên đường đi, Giải Nguyên Chân hỏi xin bản đồ của đoàn ngựa thồ, cuối cùng cũng hiểu rõ được “Thập Ngũ Mãnh” là mười lăm trại nào.

Thập Ngũ Mãnh lấy mấy trại như Mãnh Lạt, Mãnh Đinh, Mãnh Toa, Mãnh Lại, Mãnh Bạng, Mãnh Lộng làm đầu, phần lớn phân bố ở giữa sông Hồng Hà và Hắc Giang của Điền Nam. Cả hai đều là tên đất cũ. Nếu tính theo hành trình của bọn họ đi ra từ hẻm núi hiến tế vật tế, và hành trình của đoàn ngựa thồ họ Thốn, muốn chạy trốn tìm được một con đường sống, triệt để tránh xa ảnh hưởng của “chú ấn Sơn Vương”, chỉ có thể giống như con trai của hắc bà năm đó, đi dọc theo Trà Sơn Cổ Đạo về phía nam, cuối cùng vượt qua Hắc Giang.

Mà trên con đường này, "trấn Cốt Thiêu" chính là khu dân cư đầu tiên của người Điền Nam mà bọn họ sẽ gặp phải.

Tuy rằng Điền Nam nổi tiếng nhất là dân tộc Miêu, nhưng thực ra còn có rất nhiều dân tộc khác sinh sống.

Ví dụ như là dân tộc Di, dân tộc Hà Nị đều có.

Chỉ là đều chịu sự cai quản của thổ ty, người cầm quyền nói gì, thì người bên dưới sẽ đổ máu vì cái đó. Trước khi lên đường, đoàn ngựa thồ họ Thốn bảo mọi người giấu kỹ chú ấn Sơn Vương trên người, trà trộn vào đội đoàn ngựa thồ. Khi đến trại, chỉ cần nói là thương nhân được đoàn ngựa thồ nhà họ Thốn dẫn theo, người bình thường sẽ không nghi ngờ.

Lúc này mọi người gấp rút lên đường, khi trời âm u xám xịt, đã đến trước một trại tre dựa núi ven vách đá.

“Hỏng rồi.” Đến gần đích đến, thủ lĩnh của đoàn ngựa thồ đột nhiên kéo dây thừng lại, giọng điệu không được tốt lắm, "E là thổ ty đã biết chuyện "vật tế" rồi."

Sắc mặt mọi người hơi thay đổi.

Vệ Ách ngẩng đầu, nhìn theo hướng mà thủ lĩnh đang nhìn, chỉ thấy trước cổng trại tre được gọi là “trấn Cốt Thiêu” đầy những trại binh mang mặt nạ răng thú, đang canh giữ cổng trại kiểm tra lần lượt từng người một. Trước đó đoàn ngựa thồ họ Thốn cho rằng thổ ty không nhận được tin tức nhanh như vậy, nên định mang mọi người trà trộn vào thẳng trong trại.

Bây giờ theo mức độ kiểm tra cẩn thận và hung hãn của trại binh này, ngoại trừ Vệ Ách biết rõ chú ấn của mình đã xảy ra biến hóa, những người khác nửa người cũng không thoát được.

Nhưng mang theo chú ấn Sơn Vương, nếu không vào trấn Cốt Thiêu, nếu không vào trấn Cốt Thiêu thì đó chính là chờ chú ấn tăng cường bị vây chết trong Thập Vạn Đại Sơn.

Trước sau đều khó đi, trong hàng người chơi, Tống Nguyệt Mi hạ giọng: “Hay là để tôi…”

Ý của cô thì những người khác đều hiểu, chính là để cô đi tiếp cận thủ lĩnh trại binh, giở chút thủ đoạn mê hoặc của dân trong nghề Thải Môn để vào. Giải Nguyên Chân và những người khác đều đã từng thấy trò ảo thuật thải môn của Tống Nguyệt Mi rồi —— nếu chỉ có một mình cô, chiêu này tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng hiện tại bọn họ có cả đám tận mười mấy người.

Giải Nguyên Chân cau mày, đang suy nghĩ thì thủ lĩnh đoàn ngựa thồ ở phía trước đã có quyết định.

Ông ta gõ tẩu thuốc, nhị tiểu tử Thốn Dịch bên cạnh hiểu ý, lặng lẽ rút lui chỗ bên cạnh cha mình từ từ đến bên mọi người, hạ giọng nói: "Mấy vị xuống ngựa đi theo ta." Những người khác của đoàn ngựa thồ đã nhao nhao lên, giương cờ xông lên phía trước, mượn sự che chắn của đám đông hơn trăm người nhóm người chơi lặng lẽ rút khỏi đoàn ngựa, rẽ qua khúc quanh núi.

Vừa qua khúc quanh núi, Giải Nguyên Chân liền gấp giọng hỏi Thốn Dịch đây là muốn tính sao.

Thốn Dịch bảo mọi người đi theo mình, vừa đi vừa nói: “Chắc là tế lễ thất bại, nên đại vu của thổ ty cảm ứng được gì đó, biết vật tế đã chạy trốn lập tức cho người đến trại gần nhất lục soát. Cổng trại chính phía trước thì không đi được rồi, ta dẫn mấy vị xuống từ đường đá hái thuốc bên vách núi kia. Trực tiếp đi thẳng vào phía sau trại, con đường mà người trại Cốt Thiêu hay đi hái trộm linh chi, chắc không có trại binh canh giữ, chỉ là hơi khó đi. Mọi người đều cẩn thận một chút."

Nghe nói phải xuống vách núi, mấy người có chút sợ độ cao trong đội, da đầu lập tức tê dại.

Giải Nguyên Chân thì có chút lo lắng nhìn về phía Vệ Ách ở giữa đội.

Sau khi Vệ Ách tỉnh lại, Giải Nguyên Chân đã hỏi qua tình hình của cậu, cũng báo cho cậu chuyện của Trần Trình. Đối với cái sau, Vệ Ách không có phản ứng gì, chỉ bảo Giải Nguyên Chân giúp mình đổi mấy thứ. Còn về tình hình vết thương... Vệ Ách chỉ hờ hững nói một câu chết không được, rồi không nói gì nữa.

Đổi lại là người khác có lẽ sẽ cảm thấy Vệ Ách chỉ là đang giả vờ ngầu.

Nhưng Giải Nguyên Chân mơ hồ có cảm giác, Vệ Ách... cậu chỉ là theo bản năng hơi lạnh lùng mà đề phòng tất cả mọi người, thói quen này dường như đã khắc sâu vào trong xương tủy của Vệ Ách rồi. Bất luận tình hình vết thương của cậu như thế nào, cũng tuyệt đối không dễ dàng để người khác biết.

Quả nhiên, một tay Vệ Ách cầm đao Hộ Tát, từ sắc mặt của cậu hiện tại không thể nào biết được cậu có đang gắng gượng hay không.

Giải Nguyên Chân nhanh chóng bước vài bước, đi theo sau Thốn Dịch, đi ở phía trước đội ngũ.

Như vậy, khi xuống vách núi, bất kể là Vệ Ách, hay là những người khác trong đội có bất trắc gì, cũng có thể ra tay giúp đỡ nhanh nhất. Còn Cao Hạc và Hứa Anh Hứa Oánh hai cặp sinh đôi thân nhẹ tự phát thay thế Vệ Ách vừa rồi đang ở phía sau, đi ở cuối đội.

"Trấn Cốt Thiêu" dựa vào núi, thế núi hiểm trở, vách đá gồ ghề.

Con đường đá trên vách núi mà Thốn Dịch nói những người hay đi hái thuốc rất kín đáo, men theo vách núi dốc đứng mà đi xuống, cả đường toàn đá lởm chởm, cây dại mọc um tùm. Ở nơi chật hẹp và đáng sợ nhất, thậm chí chỉ có một nửa tảng đá đủ để đặt chân. Cho dù là người chơi đã gặp không ít quỷ quái trong phó bản, nhưng khi thật sự bước lên con đường không khác gì quỷ môn quan này, chân tay vẫn nhũn ra, trán đổ đầy mồ hôi.

Đợi đến khi mọi người từng bước một, trong bóng đêm dày đặc ập xuống, lén lút đi xuống từ đường đá vách núi, vài ngôi nhà tre đã xuất hiện trước mắt trong bóng tối.

Mọi người vừa định đi qua một con đường hẹp phía sau một ngôi nhà tre, một cánh tay gầy gò lạnh lẽo đột nhiên không báo trước thò ra từ trong bóng tối, chắn ngang trước mặt và chặn đường đi của họ. Thất Tinh Kiếm của Giải Nguyên Chân trượt ra ngoài.

“Đừng động thủ,” Thốn Dịch lập tức quát nhỏ, "Là A Lang."

Một đốm lửa lờ mờ sáng lên trong con đường hẹp phía sau nhà tre —— người chắn đường đã đốt lên nửa ống sậy to dùng để soi đường. Một vầng sáng vàng đυ.c, chiếu ra một A Lang người miêu mười tám mười chín tuổi. A Lang xa lạ kia gầy gò, cao lớn, đeo một chiếc gùi hái thuốc, làn da hơi ngăm đen, trên ngực đeo một mặt dây chuyền nanh sói bạc, đôi mắt đen ngòm dường như không thể được ánh lửa chiếu sáng, cả người toát ra một loại âm u khác thường.

—— Hắn nhìn thẳng vào Vệ Ách trong đội.