Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 23: Hương hỏa Mân Nam

 Ngoại trừ Trương Viễn và những người chơi đầu quân cho hắn không hiểu gì, Đường Tần, Dương Thanh bọn họ, những người chơi đã nghe qua “Thần lang giáng hỉ” ở Điện Tam Quan, vừa nghe tộc trưởng thổ lâu hỏi có hôn phối hay không, mặt đều có chút xanh mét.

Còn về Vệ Ách, người mà tộc trưởng thổ lâu đang dùng mắt quan sát, đôi mí mỏng vừa hé lên, liền có dấu hiệu rút đao gϊếŧ người sống sờ sờ.

Giải Nguyên Chân ngồi cạnh cậu, sợ cậu thật sự trở mặt ngay tại chỗ, vội vàng nửa nghiêng người, chắp tay cười nói: "Đa tạ tộc trưởng quan tâm, nhóm chúng ta thành thân từ sớm, đều đã có hôn phối."

Lời này của Giải Nguyên Chân khiến cho người chơi bên cạnh Trương Viễn một đầu mờ mịt—— Những người này bọn họ vào phó bản, thẻ thân phận chỉ có một câu đơn giản “Khách đến từ nhà chính Dự Châu”, cái “đều đã có hôn phối” này là từ đâu ra. Trương Viễn lại nhanh chóng hiểu ra, hắn tuy độc ác, nhưng không phải thật sự ngu ngốc.

Vừa nghe lời của Giải Nguyên Chân, lập tức biết cái "hôn phối" này có thể có điều mờ ám,  nên ngay sau đó cũng tự mình đáp lời phụ họa.

"Thì ra là vậy, cũng phải cũng phải," tộc trưởng thổ lâu như bừng tỉnh, liên tục cười nói, "Vốn là ta có một con gái nhỏ, đang ở trong khuê phòng, nên mới hỏi vậy. Là ta không nghĩ, các vị đều là bậc kì tài, đương nhiên sớm đã có hôn phối, mạo muội rồi mạo muội rồi." Vừa nói, tộc trưởng thổ lâu cười lớn ra hiệu cho người lên món, dường như đã cho qua chuyện này.

Phòng livestream lại nhìn rất rõ.

Trong ánh nến, tộc trưởng thổ lâu mượn sự che chắn của việc nâng chén mời rượu, đôi mắt híp lại không ngừng đảo quanh Vệ Ách trên bàn tiệc. Ánh đèn dầu vàng vọt chiếu lên khuôn mặt tròn đầy phúc hậu của hắn, rõ ràng là còn có mưu đồ khác.

【……】

【Không phải chứ tôi nói này, lão già này thật sự là không từ bỏ ý định à? Trong nhánh phụ ép cưới một lần, ngoài nhánh phụ còn muốn giở lại một lần nữa?】

【Sao lại chọn trúng Vệ Ách nữa rồi, nhiều người chơi như vậy cơ mà.】

[Lầu trên, cho bạn nhìn màn hình mà nói lại, bạn sẽ chọn ai làm vợ?】

【Mẹ nó, vô nghĩa vãi, đương nhiên là Vệ Ách!】

Lời bình luận này vừa xuất hiện, phòng livestream lập tức: "…………"

Nếu nhắm mắt mà chọn, nói không chừng còn có thể lý trí chọn một người võ công cao cường. Nhưng đối diện với màn hình…… ánh đèn dầu đang cháy trong sảnh đường, khuôn mặt của Vệ Ách chìm trong ánh sáng như tranh sơn dầu. Cậu sinh ra đã cực kỳ lạnh lùng diễm lệ, da trắng đến mức có thể phản quang trong ánh nến, một lọn tóc bạc gợn sóng tự nhiên rũ bên má.

Có lẽ là cảm thấy mất kiên nhẫn với mưu đồ của tộc trưởng thổ lâu, cậu hơi đè lửa giận xuống, hai cánh môi mỏng mím chặt, mím lại thành một đường mỏng hẹp khiến khuôn mặt tái nhợt đỏ lên.

Phòng livestream, hướng gió phòng livestream trong nháy mắt đã thay đổi:

【Đúng đúng đúng! Vệ Ách đã có hôn phối rồi, chồng của cậu ấy chính là tôi!】

【Nói bậy, Ách mỹ nhân ngủ cùng một chăn với tôi.】

【Tỉnh lại đi mấy má, ăn được mấy món uống được mấy chén rượu mà đã say đến vậy rồi? Không sợ bị đại lão dùng dây thừng đỏ siết cổ treo xà nhà à?】

【Hu hu hu hu, tôi không tin, vợ tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy.】

So với khung cảnh "Thần Lang giáng hỷ" đầy quỷ dị và chiếc quan tài kỳ quái, tiệc đãi khách ở công đường trước mắt có thể xem như náo nhiệt bình ổn,

phòng livestream cũng theo đó mà hòa hoãn hơn một chút.

Nhưng Giải Nguyên Chân, Vệ Ách, Đường Tần và vài người ít ỏi đang ở trong sảnh đường lại căn bản không cảm thấy được sự “náo nhiệt” này.

Sảnh đường vô cùng âm hàn, nến tuy nhiều nhưng lại được đặt rất cao, mặt bàn đều xám xịt, chỉ có từng chiếc khay đỏ đựng món ăn là ánh lên nhè nhẹ, đối diện bàn tiệc ngồi hơn mười tộc lão gầy gò còng lưng, tất cả đều mặt mày mơ hồ, âm gầy khô quắt. Món trên bàn tiệc đã không ít, nhưng vẫn có mấy cô gái mười mấy tuổi bưng khay đỏ lên đồ ăn.

Những cô gái này và cô gái dẫn bọn họ vào trước đó cực kỳ giống nhau, đều cúi đầu lên món, không nói một lời nào.

Từng đĩa canh xương hầm quế, vịt xiêm om gừng, gà thiến hầm măng đều bóng dầu, sáng láng.

Đều là món ngon chính tông của Mân Nam.

Vệ Ách lạnh lùng nhìn những món này, trông cực kỳ ngon, nhưng không khỏi trông quá ngon đến mức đáng ngờ—— những người chơi xung quanh như Dương Thanh vừa rồi còn đang đề phòng “hôn phối” mà tộc trưởng thổ lâu nói, hiện tại hai mắt đều nhìn chằm chằm vào món ăn. Tay thì càng lúc càng vô thức cầm lên đôi đũa.

Ngay cả Trương Viễn và Đường Tần cũng vô thức hít hà hương thơm trong không khí.

“Nào nào nào, không phải thứ gì hiếm lạ, không bằng tiệc lớn ở Dự Châu,” tộc trưởng thổ lâu nhiệt tình nói, “Xin cứ tự nhiên, tuyệt đối đừng khách sáo.”

Lời của tộc trưởng thổ lâu vừa thốt ra, những người chơi vốn đã cầm thìa đũa lập tức đồng loạt duỗi ra.

Trương Viễn đang ngồi trong bàn tiệc cơ mặt hơi giật vài cái, cuối cùng cũng duỗi đũa ra.

“Ừng ực, ừng ực”.

Tiếng ăn ngấu nghiến vang lên.

Dương Thanh và những người khác húp nước canh, gắp từng miếng xương lớn cho vào bát, nuốt ừng ực như thể mười ngày nửa tháng chưa ăn một miếng cơm nào.

Phòng livestream vốn còn có chút náo nhiệt thoải mái lại cảm thấy có gì đó cổ quái: 【Không……không đúng, hôm nay người chơi không có ăn cái gì, nhưng cũng không đến mức đói như vậy chứ.】

【Không nói đến điều đó nhưng đến nơi quỷ khí âm u này, đồ ăn do npc phó bản đưa lên, người bình thường có thể yên tâm ăn sao?】

【Trương Viễn! Trương Viễn là người chơi kinh nghiệm phong phú, sao ngay cả hắn cũng động đũa rồi—— Đường Tần, Đường Tần cũng động rồi!】

Ừng ực.

Vệ Ách và Giải Nguyên Chân đảo mắt nhìn, lập tức rơi vào vò sứ xanh hoa lớn ở giữa bàn tiệc.

Lò sưởi bên dưới vò sứ xanh hoa lớn đang cháy, trong lò ùng ục, bốc lên mùi thịt thơm kỳ dị. Dưới sự thúc giục của mùi thịt thơm đó, sự thèm ăn của những người chơi khác ngày càng mạnh, tốc độ ăn cũng càng lúc càng nhanh. Cậu thanh niên Dương Thanh thậm chí suýt chút nữa nuốt một miếng vịt xiêm cả da cả xương vào bụng.

Cả bàn đều là người ăn ngấu nghiến, tốc độ gắp đũa của Giải Nguyên Chân và Vệ Ách chậm hơn một chút.

“Hai vị có phải là không có hứng ăn không?” Tộc trưởng thổ lâu cười tủm tỉm nhìn lại, các tộc lão đối diện bàn tiệc cũng theo đó nhìn lại. Không biết từ lúc nào, bóng dáng của những “tộc lão” này đã kéo dài đến những cây cột hành lang phía sau. “Bọn họ” từng đốt từng đốt ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú, áo khoác đen viền trắng, phía sau kéo theo bóng dài.

—— Không giống như một bàn bậc trưởng lão đang ngồi, mà giống một bàn bài vị!

Gió âm từng cơn thổi trong sảnh đường, ánh đèn dầu leo lét.

Giải Nguyên Chân ứng biến nhanh nhạy, tộc trưởng thổ lâu vừa hỏi, anh không trả lời, ngay cả tầm mắt cũng không quay sang, chỉ là từng đốt từng đốt nâng bát duỗi tay—— Nhìn qua giống như cũng đã trúng chiêu, chỉ là trúng chậm một chút. Đồng thời mượn sự che chắn của tay áo, Giải Nguyên Chân đυ.ng vào Vệ Ách dưới gầm bàn, ra hiệu cậu cũng che giấu như mình.

Vệ Ách: "……"

Đao Hộ Tát mà đạo sĩ Lạc Sơn này đưa cho lúc "Thần lang giáng hỉ" đã phát huy tác dụng lớn, tính ra cũng coi như là nợ anh ta hai lần ân tình.

Khóe mày bị ánh đèn dầu chiếu ra một vùng bóng tối,

Vệ Ách đè nén lửa giận gắp một miếng vịt xiêm om gừng.

Vịt xiêm đã được nấu mềm, đợi đưa đến trước mắt, trong tầm nhìn đồng tử giãn nở của Vệ Ách, đã in ra những sợi tơ đen thấm trong thịt vịt, tựa như từng con rắn nhỏ đen đang lúc nhúc trong thịt.

Còn chưa đợi Vệ Ách nổi giận vứt mối nợ ân tình của Giải Nguyên Chân sang một bên, bàn tay cậu được vải băng bó đã thấm ra một luồng khí âm hàn. Sợi tơ đen nhỏ trong thịt vịt tựa như gặp phải một loại sức mạnh không thể chống cự, lập tức tan ra sạch sẽ. Ngay sau đó, nhắc nhở của hệ thống hiện ra:

【Chúc mừng người chơi may mắn “cống phẩm máu” đã loại bỏ được một lần ô nhiễm quỷ quái. Hương hỏa +10.】

“Ô nhiễm quỷ quái”?

Vệ Ách mặt không chút biểu cảm đưa thịt vịt vào miệng, trong lúc nhai cứ như thể đang nhai một cục sáp đông đặc.

Trong lúc cậu bị chủ thần ăn mòn dưới thân phận "Thần lang quan" ở quan tài hỉ, hệ thống từng cảnh báo, sự ăn mòn của quỷ quái nguy hiểm cao không thể loại bỏ, không thể thanh lọc. Tương ứng với nó, sự ô nhiễm của quỷ quái bình thường là có thể loại bỏ thanh lọc.

Hơn nữa…… sự ăn mòn của "quỷ quái" cấp cao hơn có sự áp chế đối với sự ăn mòn của quỷ dị cấp thấp?

【Chúc mừng người chơi may mắn “cống phẩm máu” đã loại bỏ được một lần ô nhiễm quỷ quái. Hương hỏa +10.】

Tốc độ gắp đũa của Vệ Ách không ngừng tăng nhanh, mặt cậu không chút biểu cảm ăn đồ ăn, khiến cho phòng livestream một trận kinh hồn bạt vía.

【Cứu mạng, Vệ Ách cũng trúng chiêu rồi! Chẳng lẽ muốn toàn quân diệt vong sao?】

【Vệ Ách trúng chiêu bình thường mà, hắn vốn là người chơi mới mà. Không hiểu, một đám người sao đột nhiên xem hắn như người chơi cấp cao rồi.】

【??? Lầu trên, bạn gọi kẻ một mình đánh thông cốt truyện ẩn, người đầu tiên đập tượng sàng mẫu là "người chơi mới", người mới nhà bạn ghê gớm vậy à?】

【Vậy thì sao, ông đây không ưa nổi một kẻ còn chưa thông quan phó bản nào đã bị thổi lên tận mây xanh. Nổ banh xác, làm ầm ĩ!】

【Đừng cãi nhau đừng cãi nhau! Người chơi ở những phòng livestream khác đều ngã xuống rồi—— Trưởng ban trống của Cống Nam bảng Giáp thứ 22 “Diệp Thanh” cũng trúng chiêu rồi!】

Khi phòng livestream 073 gặp "ăn tiệc ở sảnh đường", các phòng livestream khác cũng gặp chuyện tương tự.

Dường như đây là cốt truyện bắt buộc phải có của ngày thứ hai phó bản thổ lâu.

Có một người chơi bảng B của phòng livestream giống như Giải Nguyên Chân và Vệ Ách bọn họ không trực tiếp trúng chiêu, nhưng khi hắn cố gắng trực tiếp trốn khỏi sảnh đường, những “tộc lão” ngồi đối diện bàn tiệc đột nhiên kéo dài thân hình, bóng quỷ áo đen tay trắng vụt qua trên màn hình, ngay sau đó là một trận kêu thảm thiết, tiếng nuốt máu tươi theo đó không ngừng vang lên;

Ở một phòng livestream khác, người chơi cấp cao dẫn đội phát hiện không đúng, vừa lên lầu đã ngửi thấy mùi thịt, lập tức cố gắng dẫn đồng đội quay người tháo chạy. Kết quả thổ lâu đã đóng cửa cài then, hơn bốn trăm người ở tầng một, đồng loạt tràn ra. Chưa đến năm phút, phòng livestream trực tiếp chết sạch.

Trong nhiều phòng livestream hơn, từng người chơi một ăn ngấu nghiến, cô gái câm mười ba mười bốn tuổi đi đi lại lại, không ngừng dùng khay đỏ đưa đồ ăn lên.

Mãi đến lúc này, mới có khán giả Phúc Kiến đột nhiên nghĩ đến: "Khay đỏ…… Những cái khay đỏ đó không đúng! Bên chúng tôi, bên chúng tôi khay đỏ kiểu như vậy, đều dùng để bái hương cúng tổ công!"

Phòng livestream một mảnh kinh hãi.

“Tổ công” của Phúc Kiến đồng nghĩa với “tổ tông”, “tổ tiên”, đều là bậc trưởng bối đã chết—— Vậy cái này, đây đâu phải tiệc mời khách, rõ ràng là một bàn tiệc người chết!

——————

“Ừng ực—— Ừng ực!” Tiếng nuốt nghẹn ngào khó khăn không ngừng vang lên.

Trên bàn tiệc, mắt người chơi vẫn nhìn chằm chằm vào khay đỏ, nhưng việc ăn đã trở nên khó khăn hơn—— Dương Thanh người động đũa trước nhét một miếng thịt gà vào miệng, duỗi cổ dài nuốt xuống thì “bộp” một tiếng, ngã xuống đất. Ngay sau đó, Vệ Ách loạng choạng, ngã theo Đường Tần xuống.

Giải Nguyên Chân là người cuối cùng ngã xuống.

Sau khi tất cả người chơi đều ngã xuống, ánh lửa trong sảnh đường chợt tắt, những “tộc lão” đối diện bàn tiệc biến thành từng tấm bài vị đen chữ trắng. Tộc trưởng thổ lâu đứng dậy, đốt một nén hương, cúi người nói: “Xin các vị tổ công giáng thần tọa trấn—— xin mời tổ công quay về vị trí cũ——”

Một cơn gió âm u đáng sợ cuộn lên trong sảnh đường.

Nến sau bài vị đồng loạt tắt, sảnh đường trong nháy mắt chỉ còn một nửa ánh đèn.

Ục ục, ục ục.

Trên bàn tiệc, lò sưởi dưới chiếc vò sứ xanh hoa lớn từ từ nổi lên ngọn lửa nhỏ, mùi thịt thơm ùng ục còn nồng đậm hơn lúc trước.

Tộc trưởng thổ lâu cầm nến soi mặt Giải Nguyên Chân và Vệ Ách, cười lạnh nói: “Còn tưởng người của nhà chính Dự Châu lợi hại đến đâu, có thể chống lại sự thôi thúc của ‘hương thịt cúng’ chứ? Chẳng phải vẫn ngã ra như heo chết đó thôi. Hừ, nhà chính? Thiệt là uổng công ta lãng phí ba nén hương máu hảo hạng, mời tổ công trấn giữ. Người đâu, đưa bọn chúng về phòng canh chừng cho ta.”

Vài gã đàn ông Hồ thị mặc áo đen quần đen đồng thanh đáp vâng tràn vào.

Bọn họ lần lượt dùng dây thừng gai trói người chơi lại, tộc trưởng thổ lâu vừa nhìn vừa dặn dò: “Cái tên bên cạnh cẩn thận chút, nhìn mệnh tướng của nó tương hợp, nói không chừng dâng cho thần lang là có thể bình tai giáng hỉ—— Được rồi, đều đưa về phòng giam lại, chờ ngày mai sư công đến, chọn số mệnh tính thời, xem những ai thích hợp nhét vào quan tài thế mạng, ai thích hợp giữ lại nấu thuốc ăn.”

Tộc nhân Hồ thị liên thanh đáp vâng, lôi người chơi như lôi heo dê ra ngoài.

Lần này, tộc nhân Hồ thị không dẫn mọi người xuống từ đường xuyên sân đá đi về, mà là trực tiếp đi ra từ cửa hành lang thông của công đường—— “Chấn Viễn Lâu” tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng đều có một vòng hành lang gỗ công cộng. Lúc này, dưới giá đỡ hành lang, những chiếc đèn l*иg đỏ treo lơ lửng, chiếu cả hành lang tràn ngập máu.

Vừa bị kéo ra khỏi phòng, Vệ Ách đã từ trạng thái “giả ngủ” tỉnh lại.

Cậu đột ngột tỉnh lại, đồng tử giãn nở màu máu hé mở một khe hở trong bóng tối mờ, tuy không tiếng động, nhưng lại dọa cho phòng livestream giật mình.

【Mẹ nó????? Hắn không trúng chiêu?】

【!!! Tôi biết ngay! Người tàn nhẫn có thể một mình sống sót trong tuyến phụ “Quỷ thần” giáng hỉ cấp Lệ sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy!】

【Mẹ kiếp, trình độ diễn xuất cấp bậc gì vậy? Ông đây vừa nãy cứng là không nhìn ra được hắn là đang giả vờ!】

【Đợi đã, cậu ấy tỉnh rồi sẽ không bị phát hiện chứ! Mấy gã đàn ông Hồ thị mặc áo đen quần đen đáng sợ quá.】

Phòng livestream xôn xao bàn tán.

Người hôn mê và người thanh tỉnh bị kéo đi là hoàn toàn hai trạng thái khác nhau, nhưng Vệ Ách rõ ràng đang tỉnh táo, lại biểu hiện giống hệt như người chơi đang hôn mê. Cậu hơi nghiêng mặt, không chút dao động mà quan sát hành lang thông tầng hai của thổ lâu.

Đêm đầu tiên người chơi vào thổ lâu, trực tiếp bị đưa vào nhà trống. Cửa các tầng trên tầng hai của nhà trống từng được dùng để cử hành “Thần lang đón dâu” đều phải mở từ bên ngoài. Lúc người chơi vào, cửa tầng đã bị khóa từ bên ngoài, căn bản không thể xem xét tình hình của hành lang thông.

Hiện tại, Vệ Ách dùng ánh mắt liếc nhanh qua khe gỗ cửa các căn phòng hướng ra hành lang——

Tất cả cửa phòng hướng ra hành lang, trong khe cửa đều dán giấy bùa vàng. Người trong lâu này dường như cực kỳ sợ có thứ gì đó vào phòng vào ban đêm.

Vệ Ách lập tức nghĩ đến buổi sáng ngày đầu tiên, người tộc Hồ thị bị “ruột” kéo lê, mặt hướng xuống, chết ngay trên ngưỡng cửa.

Ngoài ra, nhìn xuống từ hành lang công cộng hình tròn của tầng hai.

Sương mù xanh trong quảng trường đá trong lầu, so với đêm đầu tiên bọn họ vào đậm hơn không chỉ một lần.

Sương mù xanh tràn ngập, đèn đỏ lay lắt. Tiếng cười nhỏ xíu vang vọng trong lầu, trong linh đường giữa quảng trường đá, lửa đốt trong chậu giấy, ánh máu nồng đậm—— Nhắc nhở của hệ thống vang lên cùng một lúc:

【Cốt truyện chính: “Hương thịt cúng, từ đường quỷ dị” đã mở!】

【Một bữa tiệc Hồng Môn, các vị khách quý chủ nhà tôn quý đã nhìn thấy “cống vật” mà chủ nhà cần. Nhưng đồng thời, chi nhánh Mân Nam cũng đã lộ ra ý đồ bất chính—— Quan tài hỉ sắp phục hồi, chi nhánh Hồ thị đang cấp bách muốn xoa dịu sự giận dữ của mối hận máu, các vị khách quý tôn quý có huyết thống liên hệ với Hồ gia, chính là quỷ thế mạng tốt nhất của bọn chúng.】

【Tuy nhiên, ngoài mối hận máu quan tài hỉ, chi nhánh Mân Nam dường như còn có âm mưu sâu xa hơn đang chôn giấu trong bóng tối……】

【Nhiệm vụ: Tìm ra manh mối về mưu đồ của chi nhánh】

【Gợi ý 1: Tầng ba từ đường cất giữ tất cả sổ sách của tộc, nhưng trước khi trời sáng, các ngươi chỉ có ba canh giờ】

【Gợi ý 2: Cẩn thận đèn l*иg!】