Mai di nương làm như vậy rất hiển nhiên là sẽ đắc tội Bích Đào viện, nàng ta không hiểu à?
Trước đây thái độ của nàng ta với Giả Mẫn không quá cung kính nhưng cũng không giẫm lên ranh giới cuối cùng của nàng ta, cho nên Giả Mẫn tình nguyện nể mặt lão thái thái không làm gì bọn họ, nhưng nếu như trên đường Lâm Như Hải tới Bích Đào viện mà bị Mai di nương cưỡng ép chặn đưa người đi như vậy sẽ tạo thành dao động đối với sự uy tín của Giả Mẫn.
Theo lý mà nói thì Lâm Như Hải cũng không nên đi theo tới Mai Hương viện mới đúng.
Vân Thư Dao nghĩ một lúc cũng không hiểu, chỉ có thể nhớ lại nghi ngờ này trong lòng, tạm thời buông bỏ, tiếp tục tu luyện.
Nàng có thể cảm nhận được, khoảng cách đột phá cấp một của nàng không còn xa nữa.
Dị năng từ cấp một đến cấp hai là đơn giản nhất, chỉ cần có thiên phú này, lại chăm chỉ hơn một chút là có thể đạt được.
Vân Thư Dao muốn nhanh chóng tăng cấp, như vậy sau khi đến cấp bốn có lẽ có thể chuyển dị năng cho Linh Kính, giúp nó nhanh chóng khôi phục nguyên khí.
Trong Bích Đào viện, Giả Mẫn cầm ly trà trong tay, sau khi nghe thấy tin tức thì cầm ly trà không động nữa, ly trà hơi rung lên, có nước trà đã bị văng ra ngoài.
Tiền ma ma vội vàng móc khăn tay ra lau, sau đó nhận lấy ly trà: “Thái thái!” Bà ta đau lòng nhìn Giả Mẫn: “Thái thái, đừng hoảng, con hồ ly tinh ở Mai Hương viện kia cũng chỉ là nhất thời khơi dậy hứng thú của lão gia mà thôi, sẽ không được lâu đâu.”
Giả Mẫn cười khổ một tiếng, nhìn ngón tay thon dài của mình được ma ma lau sạch từng chút một, giống như đang thông qua chuyện này để nhìn cái khác vậy: “Lúc trước lão gia thích Vân thị, bây giờ lão gia thích Mai thị, có phải là qua một khoảng thời gian nữa, hậu viện của lão gia sẽ có càng nhiều người hơn không?”
Tiền ma ma mím môi: “Thái thái, người đừng vội, lão gia không phải người như vậy, hơn nữa có ma ma ở đây, Mai Hương viện kia nên bị dạy dỗ một trận từ lâu rồi, có điều hiện tại dạy dỗ cũng không muộn.”
Giả Mẫn rất muốn gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Ma ma, không cần.”
Nói xong, nàng ta đột nhiên cảm thấy mình rất đáng thương.
Bắt đầu từ lúc nào mà đến cả việc dạy dỗ thϊếp nàng ta cũng phải nhìn trước nhìn sau chứ?
Tiền ma ma vô cùng đau lòng: “Thái thái, người là đích nữ của Vinh quốc phủ chúng ta, là người mà lão gia đặt trong lòng bàn tay, không có ai có thể khiến người phải tủi thân.”
Lông mi Giả Mẫn rung lên: “Phụ thân, mẫu thân....”
Phụ thân đã qua đời rồi, mẫu thân cũng bệnh một trận, chuyện lão gia nạp thϊếp trong phủ nàng ta cũng không dám viết thư nói cho bà ấy.
Tiền ma ma không quan tâm đến tôn ti mà ôm thái thái vào lòng, bà ta biết, tiểu thư của bà ta chỉ là không có sức mà thôi.
Nếu như tiểu thư có con, nào phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ!
Tối hôm đó, Giả Mẫn lên giường nghỉ ngơi từ sớm, chỉ là nằm trên giường trằn trọc trở mình, đến lúc trời gần sáng mới chợp mắt.
Ngày hôm sau, sau khi Lâm Như Hải rời khỏi Mai Hương viện, tự mình đến chính viện.
“Cơ thể Mai thị không thoải mái, hôm nay không tới thỉnh an nữa.”
Giả Mẫn ngẩn ra một lát, cơ thể không khỏe?
Chẳng lẽ là sợ rồi?
Trong mắt Giả Mẫn lóe lên một tia trào phúng: “Nếu đã như vậy thì nên mời đại phu mới phải.”
Lâm Như Hải gật đầu: “Mời đại phu đi.”
Giả Mẫn: “...”
Chẳng lẽ là bị ốm thật?
Nghi vấn này Vân Thư Dao cũng có, hơn nữa mấy ngày tiếp theo, Mai di nương đều cáo bệnh đóng cửa trong Mai Hương viện.
Giả Mẫn cố ý xem phương thuốc của đại phu kê, toàn là phương thuốc bình thường để thanh tâm tĩnh khí.
Đây rõ ràng là giả bệnh!
Điều đáng để nói tới chính là, bắt đầu từ khi Mai di nương cáo bệnh, sau đó chỉ cần Lâm Như Hải tiến vào hậu viện thì trên cơ bản đều ở lại Bích Đào viện.
Mãi đến nửa tháng sau, hắn ta mới lại tới Lan Hinh viện.
Cũng chính là lúc này, Mai di nương mới ra khỏi cửa lớn của Mai Hương viện một lần nữa.
Chỉ là vừa gặp mặt, Giả Mẫn và Vân Thư Dao đều có chút kinh ngạc, trông Mai di nương thật sự giống như đổ bệnh một trận, sắc mặt không tốt lắm, cũng gầy đi mấy cân.
Chỉ là đôi mắt thì lại sáng rực lên.
Vân Thư Dao nhạy cảm nhận ra nàng ta đang đè nén cảm xúc.
Giống như phấn khởi lại giống như lo lắng.
Nàng ta làm gì rồi?