Tiêu Uyên Mục cụp mắt xuống, biểu cảm khó dò: "Nếu tôi nói với cậu, chỉ cần cậu từ hôm nay trở đi không làm phiền tôi nữa, thì tôi có thể coi như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra. Nếu cậu không đồng ý, hậu quả tự gánh chịu. Cậu sẽ làm thế nào?"
Tống Huyên Hòa âm thầm nuốt nước bọt. Cậu rất muốn đồng ý với Tiêu Uyên Mục, thậm chí muốn nói không cần đợi đến hôm nay, ngay từ giây phút này chúng ta cắt đứt quan hệ, không bao giờ qua lại nữa là tốt nhất.
Nhưng, cậu không thể.
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy thái độ của Tiêu Uyên Mục đối với cậu dường như không chán ghét như trong sách viết về thái độ của anh đối với nguyên chủ. Nhưng, cậu không biết là do trong sách không viết đến đoạn này và nó cũng chưa từng xuất hiện, hay là đoạn này thật ra cũng đã xảy ra nhưng không được viết ra mà thôi.
Chỉ có điều, dù là trường hợp nào đi nữa, cậu cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất, và cũng đã định sẵn phải đắc tội với vị đại lão tương lai.
Tống Huyên Hòa hơi mất tinh thần, không dám nhìn Tiêu Uyên Mục, chỉ nhìn thẳng về phía trước, đáp: "Tôi không đồng ý?" Tiêu Uyên Mục chậm rãi nhìn cậu, trên mặt không hề có cảm xúc tương tự như tức giận hay thù hận, đôi mắt tựa hồ nước lạnh lẽo vô cùng trong trẻo, nhưng giọng điệu lại khó lường: "Đã như vậy, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cậu đều không có đường lùi để hối hận." Nhớ lại vẻ mặt của Tiêu Uyên Mục buổi sáng, cây bút máy đang xoay chuyển linh hoạt giữa ngón tay Tống Huyên Hòa đột ngột dừng lại.
Giữa hai hàng lông mày cậu thoáng vẻ bực bội, dứt khoát ném cây bút máy lên chiếc sofa khác, cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh nghịch một lúc rồi lại đổi sang tư thế nằm, vừa lướt xem những tin nhắn cứ trượt vùn vụt trên điện thoại, vừa vắt chéo chân trông vô cùng thảnh thơi.
Lũ bạn bè ô hợp của nguyên chủ rất nhiều, từ lúc cậu xuyên không đến giờ mới được mười ngày, mà chiếc điện thoại này đã nhận được ít nhất mấy chục lời mời, có bữa ăn thông thường, có tiệc tùng theo chủ đề tại nhà, thậm chí còn có lời mời cùng bay sang Macao đánh bạc. Nghe giọng điệu bên kia thì đây cũng không phải lần đầu, đủ thấy nguyên chủ chơi bời không hề biết điểm dừng. Thật ra Tống Huyên Hòa chơi bời cũng chẳng kiêng dè gì, hơn nữa ngày nào cũng phải diễn kịch trước mặt một Tiêu Uyên Mục mà sau này sẽ tìm mọi cách để gϊếŧ mình cũng khiến cậu cảm thấy bức bối.
Chỉ là nơi này dù sao cũng không phải thế giới của cậu, những người đó rốt cuộc thế nào cậu cũng không rõ. Huống hồ sau này nguyên chủ sống thê thảm như vậy, đám bạn bè xấu chuyên bỏ đá xuống giếng kia tuyệt đối đã "đóng góp công lao không nhỏ", tránh xa sớm một chút cũng chẳng có hại gì.
Tống Huyên Hòa lơ đãng lướt điện thoại, đột nhiên lại có một tin nhắn đến, mắt cậu sáng lên. Tuy nó nhanh chóng bị các tin nhắn khác đẩy xuống, cậu vẫn rất nhanh tìm thấy nó.
*****:Người cậu muốn tôi điều tra, tài liệu đã gửi vào email của cậu rồi. Đằng sau người phụ nữ đó có kẻ bảo vệ, tốn không ít công sức mới tra ra được những thứ cậu yêu cầu đấy, nhớ trả thêm tiền. Tống Huyên Hòa nhướng mày, ngón tay gõ chữ nhanh chóng.
Lão Tử Đẹp Trai Nhất Thiên Hạ: Nhanh vậy sao?
*****:Nhiều tiền thì tự nhiên nhanh thôi. Số tài khoản gửi cho cậu rồi, ảnh chụp màn hình chuyển khoản gửi tôi xem qua. Tống Huyên Hòa mở email thấy bên trong đúng là tài liệu mình cần thì vô cùng sảng khoái trả tiền, sau đó chụp màn hình gửi qua.
*****:Cảm ơn đã ủng hộ, hoan nghênh lần sau ghé lại. Thoát khỏi WeChat, Tống Huyên Hòa mở email, nhìn thấy người phụ nữ có dung mạo thuần khiết xinh đẹp, không hề nhìn ra tuổi tác bên trong, cậu nhếch môi cười.
Nghĩ lại Tống đại thiếu gia phóng khoáng tự tại như cậu, đã bao giờ phải sống những ngày tháng nghẹn khuất thế này đâu chứ. Bên phía Tiêu Uyên Mục thì vì cái mạng nhỏ này mà không thể không nhẫn nhịn, nhưng với mấy kẻ đang nhảy nhót lung tung kia, cậu dùng để trút giận thì chẳng có gì phải kiêng dè nữa rồi.