Lần đầu tiên trong cuộc đời Cố Minh Nguyệt trải qua cảm giác hết đường chối cãi, cho dù cô ta nói như thế nào, Hoàng Bình Bình và Bảo Hoa đều không tin cô ta.
Hơn nữa hàng xóm xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Cố Minh Nguyệt cuối cùng cũng ấm ức khóc lóc, che mặt bỏ chạy.
Hoàng Bình Bình khinh bỉ nhìn theo bóng dáng của cô ta, nắm tay Bảo Hoa vào nhà.
Lúc trước kéo Cố Minh Nguyệt ra ngoài, vì sợ ở trong sân mắng cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Cố Di Gia.
Chị vào trong nhà nhìn Cố Di Gia, thấy cô vẫn đang nằm trên giường, đến sức lực đứng dậy cũng không có, trong lòng chua xót, rót cho cô một cốc nước ấm, cẩn thận đút cho cô, hỏi: "Gia Gia, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Cố Minh Nguyệt nói gì với em?"
Cố Di Gia uống nước xong, cảm thấy toàn thân mềm mại yếu đuối, giống như triệu chứng kiệt sức đã qua, nhưng vẫn có chút choáng đầu.
Mỗi lần ngồi lâu, nếu đứng dậy quá nhanh, ù tai choáng đầu, đều phải mất nửa ngày mới có thể bình thường lại.
Thân thể này thực sự rất yếu, có chút sơ ý, sẽ trực tiếp ngất xỉu, yếu đến nỗi có đôi khi Cố Di Gia cũng không dám tin.
Với thân thể yếu ớt như thế, nguyên chủ làm cách nào có thể sống sót ở nơi y tế lạc hậu này?
Có thể thấy, để cô có thể sống, anh trai Cố Minh Thành đã phí rất nhiều tâm huyết.
Cố Di Gia cũng không bao che cho Cố Minh Nguyệt, nói ra ý đồ của cô ta.
Hoàng Bình Bình ngạc nhiên, "Cô ta muốn giới thiệu đối tượng cho em? Khương Tiến Vọng của Ủy ban cách mạng Xưởng sắt thép? Chị hình như đã nghe nói về hắn ta..."
"Nhưng em không thích." Cố Di Gia nói, đồng thời nói với chị việc mình từ chối Khương Tiến Vọng.
Hoàng Bình Bình nhíu mày, lập tức tức giận.
Tuy điều kiện của Khương Tiến Vọng nghe thì rất tốt, nhưng không có nghĩ tất cả mọi người nhất định phải thích? Cố Di Gia không thích, không muốn làm đối tượng với hắn ta, hoàn toàn không có vấn đề.
Sau khi Cố Di Gia từ chối Khương Tiến Vọng, Cố Minh Nguyệt vẫn chạy đến nói loại lời này là có ý gì?
Hoàng Bình Bình ngồi một lát, xác nhận Cố Di Gia không có việc gì, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, cầm váy mới đi về.
Ra đến cửa, Hoàng Bình Bình gặp được hàng xóm bên cạnh.
Nhóm hàng xóm còn tò mò với chuyện vừa rồi, mồm năm miệng mười hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Hoàng Bình Bình cũng không phải người nhiều chuyện, cũng không mang chuyện Khương Tiến Vọng muốn làm đối tượng với Cố Di Gia nói ra, chuyện này không có gì tốt đối với Cố Di Gia.
Chị nói sơ qua, chỉ nói Cố Minh Nguyệt nói một ít lời, làm Gia Gia không vui.
Nhóm hàng xóm gật mình, kết hợp với chuyện vừa nãy, đưa ra được một kết luận.
Cố Minh Nguyệt nói gì đó không dễ nghe, khiến Cố Di Gia tức giận đến hôn mê.
Nhóm hàng xóm hết sức xúc động.
Trước đây thấy hai chị em Minh Nguyệt và Cố Di Gia tình cảm tốt, họ cũng cảm thấy Cố Minh Nguyệt là người tốt, cô ta không bị ảnh hưởng bởi người mẹ Vu Hiểu Lan, là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng qua chuyện ngày hôm nay, Cố Minh Nguyệt này cũng không phải là người tốt gì, biết rõ em kế sức khỏe không tốt, còn đến chọc tức cô.
Rất nhanh, chuyện Cố Minh Nguyệt làm Cố Di Gia ngất truyền khắp toàn bộ công xã.
Ở nông thôn giải trí ít, mỗi lần xuất hiện chút gió thổi cỏ lay, thì sẽ nhanh chóng truyền đi mọi người đều biết.
Vu Hiểu Lan vẫn đang đang ở vườn làm việc, thì nghe thấy con gái đến nhà con riêng, làm con ma ốm kia tức giận đến ngất xỉu.
Nghe thế, bà ta rất vui mừng nhưng cũng có chút bối rối.
Tính cách của con gái không giống bà ta, nhìn cũng không khôn khéo, nhưng do mình sinh ra, bà ta cũng không có cách nào? Tuy bà ta không muốn con gái ở cùng Cố Di Gia, nhưng cũng không ngăn cản được.
Hiện tại biết con gái làm Cố Di Gia tức đến ngất xỉu, bà ta cười trên nỗi đau của người khác.