Hai mẹ con Trần Ngải Phương nhìn về phía Cố Di Gia, xác nhận cô không có việc gì mới nhìn về phía Vu Hiểu Lan.
Không phải bọn họ chuyện bé xé ra to, mà là thân thể Cố Di Gia không tốt, Vu Hiểu Lan là người sẽ làm loạn, nhỡ đâu bà ta bắt nạt Cố Di Gia làm sao bây giờ?
Loại sự việc này trước kia đã xảy ra, may mắn Trần Ngải Phương nhìn chằm chằm mới không để em chồng xảy ra chuyện.
Trần Ngải Phương hỏi:” Dì Vu sao dì lại tới đây?”
Nghe tiếng “dì Vu”, Vu Hiểu Lan liền phản ứng kịch liệt, nhìn chị trợn trắng mắt.
Vu Hiểu Lan trong lòng cáu giận, lúc trước khi gả đến Cố gia, sói mắt trắng Cố Minh Thành kia phòng bà ta như phòng giặc, giống như sợ bà ta chơi chết Cố Di Gia. Về sau bởi vì một chút sơ sẩy của bà ta, Cố Di Gia lúc nhỏ suýt chết, Cố Minh Thành càng không chịu gọi bà ta một tiếng mẹ.
Nào ngờ, Cố Minh Thành cưới vợ, thế nhưng cũng không gọi bà ta là mẹ, thật đáng giận.
Vu Hiểu Lan không mấy vui vẻ nói: “Nghe nói Gia Gia hôm qua xuất viện, mẹ với ba con mới từ nhà mẹ đẻ trở về, ba con bảo mẹ qua nhìn xem.”
Trần Ngải Phương nghe vậy, nhàn nhạt nói: “Gia Gia không sao cả, không cần lo lắng, làm ba lo lắng rồi.”
Trong lòng chị có chút châm chọc, nếu ba chồng thật sự lo lắng cho con gái, nên tự mình đến đây xem, bảo Vu Hiểu Lan đến làm gì?
Vu Hiểu Lan lại lần nữa trợn trắng mắt, quay người bỏ đi.
Bảo Hoa chạy đến cửa, nhìn chằm chằm bà ta rời đi, nhìn một hồi lâu, quay đầy liền cùng mẹ và anh cáo trạng.
“Bà nội đi đến nhà bà thím ba Cố”
Quanh nhà bọn họ có không ít gia đình, nhà chú ba Cố cũng gần, mà Cố lão đại và Vu Hiểu Lan ở căn nhà cũ bên kia, ngược hướng với nơi này rất xa.
Trần Ngải Phương nhướn lông mày, nhìn con gái nói:”Cô nhóc, quản nhiều việc như vậy làm gì? Cẩn thận thúi miệng nha!”
Bảo Hoa ngoác miệng ra “Cùng bà nội có quan hệ, không tính là nhiều chuyện!” Cô bé quay đầu hỏi anh “Anh, có phải hay không?”
Bảo Sơn ừ một tiếng, tán thành với em gái.
Trần Ngải Phương nhịn không được trợn trắng mắt, cảm thấy hai đứa trẻ này một chút cũng không giống mình, khẳng định giống ba tụi nó.
Cố Di Gia bật cười, có ký ức của nguyên chủ, cộng thêm hai ngày ở chung, cô đã biết rõ tính nết của hai đứa trẻ này.
Bảo Sơn làm anh, tương đối ổn trọng, mười phần tài giỏi, nhưn ngẫu nhiên cũng sẽ có chút nghịch ngợm.
Bảo Hoa tuổi còn nhỏ tính cách tinh ranh, miệng nhỏ biết ăn nói, có thể nói người khác á khẩu làm cho người khác không làm gì được.
Trải qua chuyện tại nhà Cố Minh Thành, Vu Hiểu Lan bất bình đi ra khỏi nhà con riêng, bỗng có tiếng gọi.
"Chị dâu."
Vu Hiểu Lan quay đầu, nhìn thấy thím ba Cố đứng trong sân gọi ra, ánh mắt xoay chuyển, bà ta ai da một tiếng, nói: "Em dâu, nghe nói hôm kia Gia Gia là ở nhà em té xỉu, xảy ra chuyện gì à?"
Sắc mặt của Thím ba Cố cứng đờ, nhưng vẫn bình tĩnh nói ra: "Chị dâu, em có việc tìm chị đây, trước tiên ngồi uống miếng nước."
Vu Hiểu Lan nghi ngờ nhìn bà ta.
Tuy bình thường cùng thím ba Cố nói chuyện qua, nhưng đều là vì mặt mũi, nhưng có thể từ chỗ thím ba Cố biết được chuyện nhà con riêng, mới cùng thím ba Cố nói chuyện phiếm.
Nếu như bà ta ở cạnh gần nhà con riêng, cần gì phải tìm thím ba Cố để nói chuyện.
Nghĩ đến đây trong lòng Vu Hiển Lan liền nôn nóng.
Năm đó lúc Cố Minh Thành muốn xây nhà, nhất định đã chọn những nơi xa nhà cũ để tránh xa bọn họ. Trừ cái đó ra, quanh đây nhiều người ở, có chuyện gì xảy ra, mọi người xung quanh có thể giúp một tay.
Vu Hiểu Lan nghĩ nghĩ, liền đi vào phòng khách của tam gia.
Sau khi vào cửa, thím ba Cố rất nhiệt tình rót nước cho bà ta, Vu Hiểu Lan càng ngờ vực, không biết cô em dâu này có ý đồ gì.