Mắt của Bảo Hoa nhanh chóng chuyển động, thanh âm non nớt hỏi: "Bà nội, sao bà lại đến đây?"
Vu Hiểu Lan liếc nhìn cô bé, ngoài mặt cười nói: "Nghe nói Gia Gia ngày hôm qua mới từ bệnh viện trở về, bà đến xem một chút."
Bảo Hoa không muốn cho bà vào, nhưng vẫn lễ phép mở cửa cho bà vào.
Vu Hiểu Lan đi vào sân, đôi mắt liếc nhìn chung quanh, trên mặt lộ ra đôi ít ghen tị.
Con sói mắt trắng Cố Minh Thành, ba ruột ở căn nhà cũ nát, lại không cho ba tiền tu sửa nhà, ngược lại cho vợ và em gái ở trong ngôi nhà gạch ngói, gạch xây nhà lại rất xa hoa .
Năm đó vì căn phòng này, bà ta nhiều lần ầm ĩ, còn làm loạn đến bí thư xã.
Không có đạo lý con trai xây căn phòng lớn, không cho ba đã cao tuổi ở, để ba ruột ở ngôi nhà ngói đổ nát, Cố Minh Thành thật sự là không hiếu thuận.
Đáng tiếc bí thư thiên vị Cố Minh Thành, Cố lão đại cũng vô dụng, thế nhưng còn tức giận đưa bà ta đi, không cho bà ta làm loạn.
Mấy năm nay, mỗi lần ở nhà con gái kế, bà ta cũng không nhìn được ghen ghét.
Nếu căn phòng này mà của bọn họ thì thật tốt.
Thật ra năm đó, bà ta cũng muốn lui một bước, cùng lắm thì mọi người chuyển tới ở cùng, rõ ràng bọn họ là người một nhà, Cố Minh Thành là anh cả, giúp đỡ cha mẹ cùng anh em là trách nhiệm của hắn.
Nào biết Cố Minh Thành thế nhưng lại không đồng ý, kiên trì muốn phân phòng, không muốn ở cùng bọn họ, hơn nữa nói rõ, làm anh cả, không có nghĩa vụ nuôi dưỡng anh em họ.
Vu Hiếu Lan nghĩ đến đó, hận đến cắn răng.
Cố Minh Nguyệt coi như xong, cũng không phải huyết mạch của Cố gia, nhưng Cố Minh Huy và Cố Minh Thành là anh em cùng ba, dựa vào đâu không cho em trai ở?
Cố Minh Thành rõ ràng khinh thường mẹ kế là bà ta, đối với Cố Minh Huy là bà sinh cũng mặc kệ.
Vu Hiểu Lan đi vào chính đường, nhìn thấy Cố Di Gia nhu nhu nhược nhược uống nước, lập tức tức giận.
Cái con mà ốm này, muốn chết liền chết nhanh, đỡ phải sống liên luỵ người khác.
Nếu không có nó, Cố Minh Thành không cần bỏ nhiều tiền mua thuốc, mua thực phẩm dinh dưỡng cho nó, nếu số tiền đó cho bọn họ, nhà bọn họ không chỉ có thể xây nhà gạch xanh, còn có thể cách vài bữa ăn thịt.
Cố Di Gia ngước mắt, nhàn nhàn nhìn qua.
Vu Hiểu Lan ngoài cười nhưng trong không cưới mà nói:"Gia Gia , thân thể của con thế nào rồi?"
“Không ra sao cả." Cố Di Gia mặt vô biểu tình nói"Đầu choáng váng, mệt mỏi, luôn muốn té xỉu, cùng lắm không chết được."
Vu Hiểu Lan nghẹn họng, kinh ngạc nhìn cô, con bé chết tiệt này miệng sao lại bén như thế?
Bà ta lại nhìn sắc mặt Cố Di Gia, giống như bình thường, trong lòng mười phần thất vọng.
Mấy ngày trước, cháu trai nhà mẹ bà ta cưới vợ, bà ta cùng chồng Cố lão đại mang theo con trai về nhà mẹ đẻ hỗ trợ, cũng không biết Cố Di Gia bị cảm nằm viện.
Cho đến hôm qua trở về, mới nghe được chuyện này.
Lúc nghe hàng xóm nói, kể dáng vẻ như muốn tắt thở, sợ tới mức làm mọi người chạy đến chỗ bí thư mượn xe đưa nó đến bệnh viện, Vu Hiểu Lan thiếu chút nữa ngạc nhiên.
Nếu con ma ốm này chết, vậy mọi người đều vui mừng.
Đáng tiếc, con ma ốm này sinh mệnh mười phần ương ngạnh, nhìn còn muốn tiếp tục sống.
Trong lòng bà ta thất vọng, trên mặt bất giác biểu hiện một chút.
Nếu không phải Cố lão đại bảo bà ta đến nhìn xem, bà ta căn bản không muốn tới, nghĩ đến dáng vẻ bệnh tật của con kế, liền cảm thấy đen đủi.
Vu Hiểu Lan xem qua người xong, xác nhận cô còn chưa chết được liền lười ở lại.
Bà ta phủi tay liền đi, "Được rồi, con không có việc gì mẹ liên đi về thôi."
Vừa đi ra đến cửa liền thấy hai mẹ con Trần Ngải Phương đẩy xe đạp vào, ánh mắt sắc bén của hai mẹ con liền nhìn bà ta.
Vũ Hiếu Lan trong lòng không khỏi có chút nhảy dựng.