Cố Di Gia ngủ ở bệnh viện một đêm.
Đêm này cô ngủ cũng không yên ổn, ngoại trừ phải tiêu hóa ký ức của ‘Cố Di Gia’ thì cô cũng đang suy nghĩ xem ‘Cố Di Gia’ đã đi đâu.
Cuối cùng cô suy đoán, khả năng cô đã thành ‘Cố Di Gia’ ở thập niên 70, còn ‘Cố Di Gia’ ở thập niên 70 cũng đã thành chính cô.
Xuyên sách?
Khi cô trở thành ‘Cố Di Gia’ ở niên đại này, nó là một thế giới chân thật, không chỉ còn là một quyển sách nữa, con người cũng tồn tại chân thật.
Trong lòng Cố Di Gia có chút phức tạp.
Cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình mệt.
Vốn dĩ cô có thân thể khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc, còn là con gái nhỏ được cưng chiều nhất nhà, cuộc sống không có gì không như ý.
Đột nhiên lại xuyên đến niên đại khổ cực kia, còn biến thành một con ma ốm sức khỏe không tốt...
Cho dù có được trẻ vài tuổi, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy mệt.
Buổi sáng, khi Cố Di Gia tỉnh lại, cô có thể cảm nhận được cơ thể nặng nề, đầu óc cũng có chút choáng váng.
Cơ thể này quả nhiên sức khỏe không tốt.
Khi đi WC, nhìn vào gương trong phòng vệ sinh, Cố Di Gia thấy rõ ràng dáng vẻ hiện tại của mình.
Cô phát hiện ngoại trừ mình trẻ hơn thì còn xinh đẹp hơn nữa.
Ngũ quan của cô vẫn thế, nhưng lại giống như được điều chỉnh một cách tinh tế, dung mạo nào đẹp đến mức không tì vết, thậm chí lúc cô không cười, dáng vẻ thanh lãnh kia còn mang đến cảm giác tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục.
Cố Di Gia nhìn mình trong gương mà sửng sốt hồi lâu.
Cho đến khi chị dâu Trần Ngải Phương ở bên ngoài gọi, cô mới tùy tiện rửa mặt một cái rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Khi cô đang ăn bữa sáng, Khương Tiến Vọng lại đến nữa.
Vẫn là Trần Ngải Phương ra mặt ngoài cười nhưng trong không cười ứng phó hắn ta, sau đó đuổi hắn ta ra ngoài, không để hắn ta tiếp xúc với em chồng.
Trần Ngải Phương quay đầu nói với Cố Di Gia, “Gia Gia này, vị chủ nhiệm Khương này tuy có vẻ nhiệt tình, nhưng nhìn hắn rất kiêu ngạo, rất có thể sẽ không phù hợp với em.”
Cố Di Gia ngạc nhiên, sau đó cô vội xua tay, “Chị dâu, chị nghĩ đi đâu thế, em không có ý gì với chủ nhiệm Khương đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Trần Ngải Phương nhẹ nhàng thở ra, chị sờ trán em chồng rồi dịu dàng nói, “Chị và anh em đều hy vọng có thể tìm cho em một người không để ý sức khỏe của em, là một người có thể đối tốt với em vô điều kiện, nếu tìm không thấy, vậy thì chi bằng...”
Bọn họ sẽ nuôi cô cả đời.
Lúc trước khi kết hôn, chồng Cố Minh Thành đã từng nói với chị, nếu tương lai sức khỏe của em gái anh vẫn không tốt, anh sẽ nuôi cô cả đời.
Nếu chị để ý thì chị có thể từ chối cuộc hôn nhân này.
Lúc ấy ba mẹ chị muốn gả chị cho một người vừa già vừa què ở thôn cách vách để lấy tiền lễ hỏi đi cho con trai cưới vợ, vì nóng lòng thoát khỏi cuộc hôn nhân đó nên chị đã đồng ý kết hôn với Cố Minh Thành.
So với người què suốt ngày đánh đập vợ kia, Cố Minh Thành có vẻ ngoài tuấn lãng, dáng vẻ đường đường chính chính, vẻ ngoài này cũng có không ít nữ đồng chí yêu thầm anh, nguyện ý giúp anh nuôi em gái.
Anh còn là quân nhân, tuy năm đó địa vị của anh trong bộ đội không cao, nhưng Trần Ngải Phương nguyện ý đánh cuộc, chị tin Cố Minh Thành vì em gái sẽ cố gắng sống sót, cũng cố gắng tiến tới.
Sự thật chứng minh, chị đã đánh cược đúng.
Những năm gần đây, tuy sức khỏe của cô em chồng ốm yếu, thường xuyên phải uống thuốc nằm viện, tốn không ít tiền, nhưng đó đều là tiền trợ cấp và tiền thưởng của Cố Minh Thành.
Ở vấn đề tiền tài, anh không đến mức keo kiệt, trong thời đại này, chị còn được ăn ngon, mặc đẹp, sống sướиɠ hơn những người phụ nữ kia, thậm chí chị còn có một công việc ổn định.
Hơn nữa cô em chồng tính tình rất tốt, khi sức khỏe tốt hơn, cô sẽ giúp chị làm một vài việc trong khả năng cho phép, cô vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, một cô gái như thế ai mà không thích?
Chị nguyện ý nuôi cô em chồng, coi như mình có thêm một cô con gái.