Chỉ là vẫn còn một thứ có tác dụng rất lớn, cô cẩn thận lục lọi, từ trong góc lấy ra một cái hộp nhung nhỏ màu đỏ đã có chút phai màu, mở ra, bên trong là một khối ngọc bài màu đen nhỏ gọn, phía trên khắc hoa văn phức tạp.
Trên mặt Vương Hinh Ngọc rốt cục cũng lộ ra một tia mỉm cười, đây chính là ngón tay vàng của cô đấy, cô lập tức đi tìm một con dao thủ công mỹ nghệ quyết tâm cho cho mình một dao, máu từ đầu ngón tay nhỏ vào tấm ngọc bài, sau khi thấm đầy đường vân phía trên, kim quang chợt lóe, ngọc bài không còn bóng dáng, trong ý thức của Vương Hinh Ngọc có thêm một cái không gian.
Thành công, Vương Hinh Ngọc vội vàng ấn ngón tay rách lên búi tóc, khối ngọc bài này là di vật duy nhất của người cha đoản mệnh của cô để lại cho cô, sau đó dính bùa mê trai với nam chính, nhất thời tìm không ra thứ có giá trị nào có thể dùng làm tín vật định tình, liền tặng khối ngọc bài này, sau đó nam chính vô duyên vô cớ có được một ngón tay vàng.
Còn cô, tựa hồ như đã hoàn thành sứ mệnh, ngày hôm sau liền mất mạng.
Vương Hinh Ngọc một bên di di ngón tay, một bên dùng ý thức xem xét không gian.
Ngon lành... Phát tài rồi. Không hổ là không gian chuẩn bị cho nam chính.
Im lặng "đi vào", thân thể của cô biến mất khỏi căn phòng, đi vào không gian.
Một cỗ khí tức tươi mát phả vào mặt làm cho cô cảm thấy thần thanh khí sảng, cực kỳ thoải mái.
Không gian ước chừng rộng bằng mười sân bóng đá, bên cạnh là sương trắng dày đặc, cô dùng ngón tay cẩn thận câu một chút sương trắng, lạnh lẽo, sương trắng bị cô câu ra chỉ trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh...
Đối với lĩnh vực không biết, cô không dám thử thăm dò nữa, hồi tưởng lại trong tiểu thuyết, nam chính đại nhân tựa hồ đã đề cập qua không gian này có thể thăng cấp, nhưng lại không nói cụ thể ra.
Xem ra sau này cô cần phải tự mình thí nghiệm.
Gần sương trắng có một sườn núi, một nửa trong không gian, một nửa ẩn trong sương trắng, ở sát sườn núi có một dòng suối nhỏ, trong suốt thấy đáy, cũng là đầu đuôi đều ẩn trong sương trắng.
Dòng suối nhỏ này chia không gian thành hai khu vực, trong đầu Vương Hinh Ngọc lập tức có quy hoạch, khu vực nhỏ hơn bên kia sau này có thể nuôi một ít vật nuôi, khu vực rộng hơn thì để trồng trọt đi...
Sau mạt thế, tuyệt đại đa số động thực vật đều biến dị, trở nên vô cùng hung tàn, hơn nữa còn mang theo virus, người bình thường căn bản không cách nào ăn được.
Có một số người bình thường vì quá đói mà bất chấp ăn vào, chỉ có hai loại khả năng, một loại là thắng được virus, cũng có thể kích phát dị năng, từ nay về sau nhất phi trùng thiên, một loại khác chính là toàn thân mưng mủ rồi chết.
Chỉ có nhân loại biến dị, hơn nữa còn có đẳng cấp cao hơn những động thực vật kia, mới không sợ động thực vật cấp thấp mang theo virus.
Nếu người biến dị cấp thấp bị nhiễm virus từ động thực vật biến dị cấp cao, cũng có thể có hai khả năng, vượt qua được thì cấp bậc tăng cao, còn không thì chết...
Nói tóm lại, đừng dễ dàng thử, bằng không, chết thế nào cũng không biết.
Chẳng qua, có không gian này rồi, chờ đến khi chuẩn bị đầy đủ hạt giống cùng súc vật, sau đó lại tìm một chỗ an toàn trốn đi, dựa vào không gian cũng có thể đem cuộc sống mỗi ngày tốt dần lên.
"Rì rì"... Theo điện thoại di động rung lên, Vương Hinh Ngọc hoảng sợ, vội vàng cầm lấy điện thoại di động.
"Lý Lệ Lệ?" Vương Hinh Ngọc kiểm tra phân loại, biết đây là bạn học của cô.
"Alo?" Vương Hinh Ngọc nhận điện thoại, lời còn chưa nói hết, bên kia đã bùm bùm nói ra.
"Tiểu Ngọc, cậu gặp phải chuyện gì sao? Sao không đến trường?”
Đi học? Thôi khỏi đi, thời gian lưu lại cho cô đã không còn nhiều, còn phải nhanh chóng đi mua sắm vật tư.
Vương Hinh Ngọc hơi nhíu mày, "Hôm nay thân thể không thoải mái, không đến.”
Không đợi Lý Lệ Lệ phản ứng lại, cô đã cúp điện thoại.