Động tác vốn chậm chạp của Bùi Thiên Minh bỗng chốc như lò xo bật mạnh!
Hắn ta thực sự kinh hãi!
Trong nhất thời có vô số truyền thuyết quỷ thần lướt qua trong đầu, hắn ta từ nhỏ đã sợ bóng tối, sợ quỷ, tình cảnh này càng khiến lòng hắn ta gợn sóng không yên. Nhất là khi trông thấy nữ quỷ tóc tai bù xù kia nở một nụ cười tà ác với mình, thậm chí còn vươn tay về phía hắn ta!
Bùi Thiên Minh kinh hồn bạt vía, rốt cuộc không thể ngăn nổi tiếng thét vỡ ra từ cổ họng.
"AAAAAA---"
Thế nhưng đôi tay kia chẳng hề dừng lại vì tiếng thét của hắn ta, trái lại còn nhanh như tia chớp chộp lấy cổ tay hắn ta, đồng thời truyền tới một mệnh lệnh lạnh lùng.
"Nằm xuống!"
Hả? Hình như nghe hơi quen tai?
Phản ứng của cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, trước khi Bùi Thiên Minh kịp phản ứng, hắn ta đã theo phản xạ mà lập tức nằm xuống.
Nhưng có một thứ còn nhanh hơn hắn ta, chính là tay của Ngu Già Tuyết.
"Ngươi gào cái gì mà gào?" Ngu Già Tuyết trở tay vỗ vào gáy hắn ta một cái, sau đó lạnh nhạt chỉ vào ống tay áo của mình: "Ta suýt nữa bị ngươi hù cho lăn xuống bậc thềm rồi đấy."
Bùi Thiên Minh nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên thấy trên ống tay áo và cổ tay nàng có vết cháy xém.
Hắn ta ngơ ngác sờ đầu mình.
Nếu không phải do hắn ta vừa rồi đứng đực ra, khiến Ngu Già Tuyết bất đắc dĩ phải vươn tay đè đầu hắn ta xuống, thì theo quỹ đạo hành động của nàng, đáng lẽ sẽ không bị thương.
Hình như... đúng là lỗi của hắn ta thật.
Nhưng hình như có chỗ nào đó sai sai.
Bùi Thiên Minh thở hổn hển mấy hơi, miễn cưỡng tỉnh táo lại. Hắn ta nghiêng đầu, cố gắng duy trì chút lý trí ít ỏi còn sót lại: "Đa, đa tạ Ngu đạo, đạo hữu tương trợ... Khụ, xin hỏi, bây, bây giờ có thể buông ta ra được chưa?"
Nói đến đây, cuối cùng Bùi Thiên Minh cũng chậm rãi ý thức được tại sao mình lại rơi vào trạng thái hoảng loạn này.
Hắn ta... hiện tại vẫn đang bị đè trên bậc thềm đó!
Ngu Già Tuyết nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi muốn vừa ngồi dậy đã bị mấy quả cầu lửa cầu nước kia đập bay, ta cũng không ngăn cản."
Bùi Thiên Minh lập tức kinh hãi lắc đầu.
Hắn ta bị Ngu Già Tuyết ấn chặt sau gáy, giờ phút này lắc đầu trông chẳng khác gì một con heo sữa đáng thương chờ bị làm thịt.
Sau một hồi giao lưu, Bùi - heo sữa - Thiên Minh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu suy ngẫm.
Ngu đạo hữu trước mắt chính là một vị đại lão từng trải qua phong ba bão táp, hành động của nàng tất có đạo lý hơn người!
Phải suy nghĩ thật kỹ, thật kỹ!
Vừa nãy quá hoảng loạn, hắn ta còn chưa kịp nhận ra điểm khác biệt. Giờ cùng nàng nói mấy câu, hắn ta mới ý thức được, dường như từ lúc hắn ta nằm xuống, những đòn công kích phong lôi thủy hỏa ngổn ngang kia đã không còn giáng xuống nữa?
Bùi Thiên Minh: Không hổ là đại lão từng trải qua sóng gió, quả nhiên đáng sợ!
Giữa thể diện và vượt qua thử thách, Bùi Thiên Minh không chút do dự, dứt khoát chọn vế sau!
...
"Hồ đồ!"
Dịch Diệu chân nhân là người ra đề cửa ải này, nhìn thấy hành động của Ngu Già Tuyết thì trước mắt tối sầm.
Ông ấy tuyệt đối không ngờ rằng, lòng trắc ẩn năm xưa của mình lại bị nàng nhìn thấu, hơn nữa còn lợi dụng thành bộ dạng như hiện tại.
Đúng vậy, "lòng trắc ẩn".
Dịch Diệu chân nhân tuyệt đối không thừa nhận, dù tu hành đến nay, dưới ánh hào quang của tu sĩ Nguyên Anh, ông ấy vẫn chẳng thể thoát khỏi một số thói hư tật xấu của phàm tục, vô thức thiên vị cho những đồng loại là nam nhân, ngầm để lại chút đặc quyền.
"Hành vi như vậy đúng là tầm thường, đúng là không biết trời cao đất rộng!"
Dịch Diệu chân nhân thẹn quá hóa giận mà đập bàn một cái, hồn ấn sau lưng ông ấy cũng lập tức phát sáng.
Hồn ấn của ông ấy khác hẳn người thường, là một cây thước dài giống như trong học đường phàm trần, lúc này xung quanh cây thước cổ kính quấn lấy những đường vân huyết sắc li ti, tỏa ra khí tức chẳng lành khiến không ít đệ tử sởn gai ốc.
Những ai từng may mắn được dạy dỗ trong học đường đều không khỏi run lên, lén lút liếc nhìn nhau, thậm chí có người nhịn không được hít vào một hơi lạnh.
Hồn ấn xuất huyết, Dịch Diệu chân nhân hiển nhiên đã giận đến cực điểm.
Thấy không ai lên tiếng, ông ấy tiếp tục nghiêm nghị quở trách: "Hồng Mông Quyển vốn trang nghiêm chính trực, chuyên dùng để khảo nghiệm tâm tính và ý chí của đệ tử, sao có thể biến thành nơi để lũ trẻ con đùa giỡn?"
Uyên Như đạo quân lập tức phản bác: "Sao lại bảo là trẻ con đùa giỡn? Ngươi xem nàng không phải, ừm, không phải bò rất tốt hay sao?"
Nói đến đây, giọng điệu Uyên Như đạo quân lộ ra chút vui vẻ.
Nói thật, ông ấy cũng không đồng tình với hành vi của Ngu Già Tuyết, dù sao thì đúng là có phần khó coi. Nhưng nhìn thấy Dịch Diệu chân nhân luôn đối đầu với mình tức giận đến mức này, ông ấy lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Vạn Nhận chân nhân cười khẩy: "Đạo quân nói vậy là sai rồi! Loại người gian xảo lười nhác như thế, dù có nhập tông, e rằng cũng khó bước lên chính đạo."
"Ồ? Lời này thật thú vị." Ngưng Quế chân quân nhướng mày, hàng mi liễu khẽ cong thành hình dáng đẹp đẽ, ung dung nói: "Bổn phong chủ lại không biết, hóa ra Vạn Nhận chân nhân còn có thể suy diễn thiên mệnh đấy."
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Trên dưới Hi Hòa tông, ai chẳng biết đại sư huynh Thẩm Tuyết Chúc là người tinh thông tính toán thiên mệnh nhất?
E dè danh tiếng hung hãn của Thẩm Tuyết Chúc, các đệ tử bên dưới không dám công khai nhìn hắn, nhưng vẫn không nhịn được dùng khóe mắt liếc trộm.
Giữa bầu không khí ồn ào, Thẩm Tuyết Chúc dường như không để tâm chút nào, ánh mắt vẫn cố định trên mặt nước của gương Thủy Nguyệt, không hề dao động.
Ngược lại, Ngọc Ảnh Liên ngồi bên cạnh hắn lại không hài lòng, kéo tay áo Liễu Như Tu lớn tiếng nói: "Cô nương kia không trộm không cướp, không đẩy ai xuống bậc thềm, không hại đồng môn, chỉ bò một chút thôi, không biết ai kia bất mãn cái gì nữa."
Không phải mỉa mai bóng gió, mà là châm biếm trắng trợn.
Ai mà không biết đại đệ tử của Phá Thương phong – Ngọc Quang Hạo, năm xưa để đoạt danh hiệu "thủ khoa" trong kỳ khảo hạch đệ tử mới đã chẳng từ thủ đoạn, thậm chí sau lưng còn bị gọi là "Độc Ngọc công tử"?
Dịch Diệu chân nhân tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.
"Ngươi---"
"Có phải ngươi cảm thấy bò trên đất có chút mất mặt không?"