Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Trở Thành Bút Tiên

Chương 26: Không hổ là Ngu đạo hữu đã từng lịch luyện trong biển X của Vô Thượng Kiếm Tông!

Nàng nắm chặt hai tay, hừng hực ý chí chiến đấu.

Trước mắt nàng, những bậc đá ngọc thạch màu xanh kéo dài đến tận trời cao, cành cây xung quanh cũng dần dạt sang hai bên nhường lối, mây mù tan đi. Trong khoảnh khắc, tựa hồ có tiếng hươu nai ngân vang hòa cùng tiên âm lượn lờ, văng vẳng vọng từ nơi thinh không trên cao. Giây phút đó, như thể có đạo lực huyền diệu của đất trời giáng xuống, khiến bậc đá xanh cũng ánh lên vẻ lộng lẫy.

Cảnh tượng hùng vĩ bát ngát, bầu không khí sục sôi, đệ tử có mặt tại đây ai nấy đều kích động, mặt đỏ bừng, hận không thể lập tức lao lên tranh tài.

Ngay cả hệ thống cũng không khỏi dâng trào cảm xúc: [Ký chủ, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?]

Nàng không nhịn được muốn bật lại: "Nếu ta nói chưa chuẩn bị xong, ngươi có thể thu bậc thang về, lát nữa trải ra lại không?"

Hệ thống: … Mọe nó.

Nó đáng lẽ không nên hỏi câu này!

Dù miệng nói càn, nhưng trong lòng Ngu Già Tuyết cũng không che giấu được sự kích động.

Đây chính là tu tiên chân chính!

"… Hồng Mông đại đạo, lãm nguyệt di sơn." Si Lộ Chi quét mắt qua hàng đệ tử phía dưới, mỉm cười nói: "Ải khảo hạch đầu tiên Hồng Mông Quyển chính thức mở ra, chúc các đạo hữu có thể vượt qua chướng ngại, bước lên con đường rộng mở…"

Khi bóng dáng của Đỗ Song Tiêu và Si Lộ Chi dần biến mất, tầng mây cuối cùng cũng tan đi.

Chỉ nghe một tiếng hạc kêu thanh thoát, Hồng Mông Đại Đạo rốt cuộc trải dài ngay trước mắt!

Gần như ngay tức khắc, lập tức có đệ tử bất chấp tất cả mà lao lên phía trước, đến mức khiến quanh người nàng ta cũng dấy lên từng cơn gió lốc nhỏ.

Ngay cả Bùi Thiên Minh cũng bị cảnh tượng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến huyết mạch sôi trào, không thể chờ đợi thêm mà lao vυ't lên. Nhưng khi lướt qua bên cạnh Ngu Già Tuyết, khóe mắt hắn ta thoáng thấy vị cao nhân từng rèn luyện tại Vô Thượng Kiếm Tông này, nhất là khi đối diện với đôi mắt tràn đầy cuồng ngạo khinh thường kia, đầu óc vốn nóng bừng của hắn ta lập tức trở nên tỉnh táo.

Khoan đã!

Vì cớ gì mà Ngu đạo hữu lại bình tĩnh như vậy?

Bước chân Bùi Thiên Minh không khỏi chậm lại.

Chẳng lẽ trong này còn có huyền cơ mà hắn ta chưa biết?

Chẳng lẽ Hồng Mông Quyển ẩn chứa gian trá?

Ấy, ánh mắt Ngu đạo hữu vẫn luôn dõi nhìn lên trên?

...

Hàng trăm ý niệm lướt qua trong đầu, nhưng lúc này lại không phải là thời điểm thích hợp để mở miệng.

Bùi Thiên Minh không quấy rầy Ngu Già Tuyết, chỉ âm thầm đề cao cảnh giác lên gấp trăm ngàn lần.

Quả nhiên, ngay khi hắn ta vừa đặt chân lên bậc thềm ngọc của Hồng Mông Quyển, còn chưa đi được mấy bước, thì bỗng thấy một bóng người từ trên cao lao xuống cực nhanh.

Bùi Thiên Minh giật mình kêu thầm một tiếng "Chết tiệt", vội vàng lách mình né tránh.

Trong Hồng Mông Quyển, linh lực cùng thân pháp của đệ tử đều bị hạn chế, lại càng không được phép sử dụng phù lục hay pháp khí ngoại vật, chỉ có thể dựa vào bản thân vượt qua.

Bởi vậy, sau khi tránh khỏi đệ tử vừa lăn xuống kia, Bùi Thiên Minh vừa nhìn đối phương bằng ánh mắt đầy cảm thông, vừa thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng.

Nếu không phải vì trước đó thấy Ngu đạo hữu mãi không động đậy mà cảnh giác hơn vài phần, e rằng vừa rồi, dù không bị đâm rớt xuống hẳn, hắn ta cũng bị va đập đến mức chật vật mất nửa ngày mới có thể hành động lại.

Bùi Thiên Minh lập tức càng thêm kính sợ Ngu Già Tuyết.

Không hổ là Ngu đạo hữu đã từng lịch luyện trong biển X của Vô Thượng Kiếm Tông!

Đáng sợ đến nhường này!

Hệ thống 999 giữa hư không trầm mặc nhìn vị tiểu tổ tông của nó, giọng điệu đầy hoài nghi.

[Có phải ngươi nói gì với hắn không?]

Ngu Già Tuyết: "?"

Ngu Già Tuyết: "Vừa nãy ngươi vẫn luôn ở cạnh ta, ta có mở miệng hay không, ngươi không biết sao?"

Hệ thống nghẹn lời.

Quả thật nó không hề thấy Ngu Già Tuyết mở miệng, nhưng những chuyện trước đây đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn, đến mức bây giờ, hệ thống 999 thậm chí không dám tùy tiện rời đi dù chỉ một chút.

Chỉ sợ nó vừa đi, tổ tông nhà nó sẽ lại giở trò gì kinh thiên động địa nào đó!

Hệ thống lạnh lùng chất vấn: [Vậy tại sao ngươi cứ đứng yên mãi không nhúc nhích?]

Câu trả lời của Ngu Già Tuyết lại càng cảm lạnh hơn.

"Chân ta bị tê."