Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Trở Thành Bút Tiên

Chương 24: Nàng ấy không phải tới để lật đổ chúng ta, mà là muốn gia nhập vào chúng ta!

Không xa phía trước, nhân lúc tiểu đệ tử dưới đài đang giảng giải quy tắc, Si Lộ Chi khẽ đảo mắt, nhẹ nhàng cười nói: "Đỗ sư đệ, năm nay dường như có vài tiểu đạo hữu rất thú vị."

Hai người bọn họ cố ý xuất hiện như vậy, chính là để quan sát sắc mặt đệ tử trong chớp mắt.

Có thể hướng tới, có thể ngưỡng mộ, thậm chí có thể mang theo chút không cam lòng.

Nhưng tuyệt đối không thể sa sút, không thể đố kỵ, càng không thể sinh lòng oán hận.

Chỉ cần một ánh mắt, tâm tính của một số người đã lộ rõ không sót điều gì.

Đỗ Song Tiêu mặt lạnh đáp: "Si sư tỷ đã phát hiện ra nhân tài nào chăng?"

Hai người nhận nhiệm vụ này, đảm nhận vai trò đệ tử dẫn dắt trong khảo hạch nhập môn, ngoài việc làm theo yêu cầu của tông môn, tất nhiên cũng phải tranh thủ chút lợi ích cho núi phong của mình.

Tỷ như tranh thủ xem trước một lượt, tìm kiếm vài nhân tài tiềm năng, chẳng hạn như những tiểu đệ tử có phong cách hợp với núi phong của mình, rồi ra tay trước giành người.

Si Lộ Chi khẽ nhếch môi cười: "Nàng ấy rất đặc biệt, Đỗ sư đệ chẳng lẽ không nhận ra sao?"

Nói xong, nàng ấy không chờ hắn đáp lời, chỉ lắc đầu cố ý nói: "Ta mới không tin."

Đỗ Song Tiêu: "……"

Đỗ Song Tiêu: "……Ừm, ta thấy rồi."

Đến lượt Si Lộ Chi kinh ngạc.

Đỗ Song Tiêu từ trước đến nay luôn nghiêm túc cứng nhắc, rất khó tưởng tượng hắn ta lại có thể thuận theo lời nàng ấy như vậy.

Si Lộ Chi còn tưởng mình sẽ nhận được một câu phản bác kiểu như "Sư tỷ không nên bàn luận sau lưng người khác" cơ.

"Rất rõ ràng." Đỗ Song Tiêu bất đắc dĩ, nhớ lại ánh mắt của vị nữ đạo hữu kia, lại cảm thấy có chút rợn tóc gáy.

Hắn ta vốn không quen bàn tán về người khác sau lưng, nhất là khi đối phương còn là một nữ đệ tử.

Thế nhưng ánh mắt ấy mang đến cho hắn ta một cảm giác chưa từng có, đến mức kẻ vốn trầm lặng như hắn ta cũng không nhịn được nỗi thôi thúc muốn giãi bày suy nghĩ của bản thân.

"Ta biết mỗi lần có khảo hạch nhập môn, đều sẽ gặp phải vài đệ tử dã tâm bừng bừng. Nếu không mang tạp niệm, có chí hướng như vậy cũng không phải chuyện xấu, nhưng vừa rồi..."

Đỗ Song Tiêu ngập ngừng: "Vừa rồi ánh mắt của vị nữ đạo hữu kia có chút khác biệt. Nàng dường như không phải vì khao khát mà tìm tiên vấn đạo, cũng không giống như…"

Đỗ Song Tiêu thực sự không nói tiếp được nữa. Hắn ta vốn nghiêm nghị cứng nhắc, xưa nay ít lời, lúc này đầu óc hiếm khi trở nên hỗn loạn.

Nói một cách thẳng thắn, chỉ riêng việc tưởng tượng ra hàm ý trong ánh mắt của Ngu Già Tuyết, đối với Đỗ Song Tiêu đã là một thử thách.

"Nàng ấy cũng không phải vì kinh diễm trước dung mạo của ta và sư tỷ."

Si Lộ Chi bật cười, tiếp lời: "Ánh mắt kia, so với ngưỡng mộ, lại càng giống như hận không thể cùng chúng ta đứng trên đài cao… Lại có thể có suy nghĩ như vậy, đúng là một tiểu đạo hữu thú vị."

Si Lộ Chi nhìn rất rõ ràng, Ngu Già Tuyết khác với những người kia, trong mắt nàng không hề có chút khao khát nào đối với quyền thế hay tu vi.

Đỗ Song Tiêu giật giật khóe môi: "Sư tỷ không bận lòng sao?"

Hắn ta nghiêm túc chính trực, đương nhiên không thể nào hiểu nổi niềm vui tùy tâm tùy ý như vậy.

Si Lộ Chi lắc đầu, an ủi: "Đỗ sư đệ không cần lo lắng, ta cảm thấy nàng ấy không phải tới để lật đổ chúng ta, mà là muốn gia nhập vào chúng ta."

Đỗ Song Tiêu: "……"

Càng lo hơn đấy có được không!

"Đệ xem, ngay cả quy tắc khảo hạch nhập môn nàng ấy cũng chẳng mấy để tâm, chỉ chăm chăm nhìn vào chúng ta."

Si Lộ Chi cảm thán: "Xem ra là một đứa trẻ thành thật chất phác đấy!"

Đỗ Song Tiêu: ???

Chỗ nào mà thành thật chứ!

Ánh mắt nàng ấy nhìn ta rõ ràng là hận không thể đẩy ta xuống rồi thế chỗ!

Đỗ Song Tiêu nghẹn một bụng lời muốn nói, nhưng bởi tính cách dè dặt kiệm lời, cuối cùng lại chẳng thốt ra được câu nào. Hắn ta chỉ có thể vừa cứng nhắc chịu đựng Si Lộ Chi bên cạnh, vừa đối diện với ánh mắt nóng rực của Ngu Già Tuyết dưới đài, khó khăn gật đầu lần nữa.

Không biết vì sao, lưng hắn ta bỗng có chút đau, giống như bị thứ gì chọc vào vậy.

Tất nhiên, có một điều Đỗ Song Tiêu không thể không thừa nhận, hắn ta và Si Lộ Chi có thể bàn luận về Ngu Già Tuyết như thế này, bởi vì bọn họ đều cảm nhận được rằng nàng thực sự có tâm tính rất tốt.

Không sợ cường quyền uy thế, không ngưỡng mộ địa vị cao sang.

Ánh mắt nàng không hề chứa chút ác ý nào, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.

Đến cả Đỗ Song Tiêu cũng không khỏi tự hỏi, sao lại có một đệ tử như vậy chứ?

Trên trời có Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu năm thành.

Tiên nhân vuốt đỉnh ta, kết tóc mà thọ trường sinh.

Cái gọi là "người tu tiên", chẳng qua cũng chỉ vì cầu tiên vấn đạo, có kẻ truy cầu trường sinh, có người tìm kiếm nhân duyên.

Cho dù không cầu những điều ấy, chí ít cũng sẽ có chút lưu luyến danh lợi phồn hoa chốn hồng trần. Nhưng nữ đệ tử kia nhìn hắn ta, dường như chẳng chút bận lòng về chuyện tu tiên cầu đạo, cũng không phải vì hướng tới đài cao mà ngưỡng vọng, nàng chỉ đơn thuần là…

Dù Đỗ Song Tiêu có nghiêm túc kiềm chế đến đâu, khi nghĩ tới đây, khuôn mặt hắn ta cũng không khỏi khẽ vặn vẹo trong thoáng chốc.

Lén lút nghe ngóng từ đầu tới cuối, Hệ thống 999 chết lặng gật đầu một cái.

… Đúng vậy, ngươi không nghĩ sai đâu. Nàng chỉ đơn giản là muốn đứng trên đài cao để ra vẻ mà thôi!