(ABO) Omega Thế Thân Hắn Đã Xoá Bỏ Đánh Dấu

Chương 10

Lương Mặc còn chưa nghỉ ngơi.

Hành trình lần này gấp gáp, buổi sáng anh bị giáo sư kêu đi nói chuyện được mấy câu, lúc về liền lập tức trở về căn nhà mà anh đã nữa tháng chưa về để soạn vài bộ quần áo rồi ra thẳng đến sân bay.

Lúc ngồi trên xe taxi, anh gọi điện thoại cho Lý Nhân, nói bản thân có việc tạm thời phải đi công tác kêu hắn không được lơ là công việc, trong thời gian này phải theo sát tiến độ của hạng mục thực nghiệm.

Nhân viên già cội Lý Nhân miệng liên tục đồng ý, cuối cùng hắn hỏi anh: “A Trạch biết không?”

Lương Mặc như không có việc gì nói: “Tôi chưa bao giờ nói lịch trình của mình cho cậu ấy.”

Cúp điện thoại, Lương Mặc mệt mỏi nhắm mắt lại, anh nhéo nhéo mũi. Khuya hôm qua, trước khi rời đi, gương mặt mất mát kia của Hà Hi Trạch, anh không cách nào quên được.

Lương Mặc và Mạnh Dật quen biết đã nhiều năm, quen thuộc lẫn nhau đồng thời cũng hiểu rõ tính cách của đối phương. Hai người quen nhau từ nhỏ, tình cảm cũng tốt đẹp, nhưng mấy năm nay cãi nhau vì mấy chuyện lớn nhỏ gì cũng rất nhiều lần.

Ngày hôm qua tan rã không vui ở quán ăn, Lương Mặc cứ nghĩ là chính mình đơn phương tức giận. Cho nên anh đi tìm Hà Hi Trạch, xem như phát tiết.

Nhưng không ngờ được, người cao ngạo như Mạnh Dật lại sẽ cuối đầu giải thích, khuya như vậy rồi còn không ngủ mà nhìn chầm chầm cửa sổ phòng đối diện đợi anh về nhà. Đến mẹ anh cũng nhận ra, sự thay đổi ở lần về nước này của Mạnh Dật.

Lương Mặc mang theo tâm trí rối bời bay đến thủ đô, mở họp nghiên cứu và thảo luận, một tốp học giả lớn tuổi thay phiên nhau lên tiếng, hận không thể đem cả đời học vấn móc ra tới.

Chờ khi hội nghị kết thúc, đã là buổi tối 9 giờ. Nhân viên phụ trách tiếp đãi, an bài sở hữu người đến tham dự cùng đi khách sạn ăn cơm.

Khẩu vị Nam và Bắc chênh lệch rất lớn, Lương Mặc lựa chọn gấp mấy đũa rau dưa liền ngừng.

“Ôi vãi, Trạch Trạch 2G đăng Weibo!” Bạn nữ ngồi bên cạnh Lương Mặc che miệng, kích động kéo tay bạn gái tóc xoăn ngồi bên cạnh: “Tui follow anh ấy 1 năm rồi, rốt cuộc sau bài đăng Tết vui vẻ cũng đợi được anh ấy đăng Weibo!”

“Chung Văn Hạo like kìa.” Bạn nữ tóc xoăn kích động nói: “Còn… follow Trạch Trạch!”

Lương Mặc vốn dĩ định về phòng nấu mỳ ăn, nghe vậy liền dừng lại. Anh vốn không quan tâm những thứ này, nhưng mẹ anh lại giống như hoa si mà “Phổ cập khoa học” cho anh, anh bị bắt tiếp thu kiến thức mới.

Trạch Trạch là nghệ danh của Hà Hi Trạch, hai người họ hình như đang nói cậu ấy.

Bạn nữ trẻ tuổi mặt đầy hung phấn: “Vừa mới trong fan club có người phổ cập khoa học, nói là hoa mai vàng chính là hoa tiếp ứng của Chung Văn Hạo.”

“Trạch Trạch đăng là hình hoa mai vàng!”

“CP phát đường?”

“Tội nghiệp Tiểu Mã, hóa ra chỉ là bia đỡ đạn cho hai người bọn họ!”

Mã Chí thật sự là bia đỡ đạn, nhưng bạn trai của Hà Hi Trạch lại không phải là tiểu thịt tươi trong lời của hai người họ.

Lương Mặc xoay người, đang định chuẩn bị nói với người bạn bên cạnh: “Tiểu Trần, tôi lên lầu trước….”

“Manh Manh, các cậu vừa nói chính là bloger Trạch Trạch hả?” Tiểu Trạch tiến lên trước, “Vòng cổ anh ấy bán quá đẹp luôn, hơn nữa hàng giao siêu nhanh, sáng hôm nay tôi đã nhận được rồi. Anh Lương, anh vừa rồi nói gì ạ?”

Lương Mặc cười nhạt, điện thoại trên bàn vang lên, Hà Hi Trạch gọi video tới.

Dựa theo lúc trước thường ngày, khi ở nơi công cộng Lương Mặc sẽ từ chối gọi video, nhưng hôm nay anh đột nhiên lại muốn thử một lần.

Anh mạng tai nghe vào, trên màn hình hiện lên khuôn mặt ngốc nghếch vì không kịp phản ứng của Hà Hi Trạch. Cậu mặc một chiếc áo ngủ quá khổ, cổ áo rời rạc mở rộng, Lương Mặc nhìn thoáng qua một mảng phong cảnh.

“Anh Lương, anh còn ở bên ngoài ạ?”

Thanh âm truyền đến từ tai nghe, giống như là xuyên thấu qua, mềm mềm mại mại, “Có phải là em quấy rầy anh rồi không?”

Tuy Hà Hi Trạch nói như vậy, nhưng mà cậu lại luyến tiếc tắt máy.

Lương Mặc nhìn lên bên kia, Tiểu Trần sớm đã chạy qua bên cạnh Manh Manh, như thật mà thảo luận drama chốn showbiz, nói giống như hắn trốn ở dưới giường nhà người ta nghe lén được.

Không biết vì sao, Lương Mặc có chút xấu xa nói: “Cởi hết cúc áo ra.”

Hà Hi Trạch chớp chớp mắt: “Anh Lương…”

Xem bối cảnh hiện tại giống như đang ở nhà hàng ăn cơm? Chơi lớn như vậy mà là Lương Mặc á?

Vừa rồi Sếp lớn có cố ý đi qua, cùng Lương Mặc uống mấy ly rượu. Hiện giờ mặt anh hơi phiếm hồng, nhìn người quyến rũ trong điện thoại mang theo chút xấu tính, “Không nghe lời?”

Có thể là do ràng buộc từ pheromone vĩnh viễn đánh dấu, cách màn hình Hà Hi Trạch đột nhiên cảm nhận được một cổ hơi thở cường lực của Alpha.

Cậu cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “ Vậy anh không được cho người khác nhìn thấy nhé.”

Lương Mặc hầu kết lăn lăn, “Được.”

Hà Hi Trạch biểu tình ngại ngùng, giống như không tình nguyện, nhưng tay lại thuận theo mà cởi bỏ cúc áo.

Trong phòng chỉ mở một cái đèn ngủ trên đầu giường, ánh sáng hiu hắt làm không khí ái muội tang lên tới đỉnh điểm.

“Như vậy được chưa anh?” Hà Hi Trạch cởϊ áσ ngủ ra, giơ tay chỉnh lại tóc mái nghếch lên trên trán.

Lương Mặc ngồi ở khách sạn ồn ào náo nhiệt, ra dáng ra hình ngồi nghiêm chỉnh, trong đầu lại hồi tưởng quá trình làm cùng Hà Hi Trạch tối qua.

Anh đối với Hà Hi Trạch là có khát vọng, điểm này ngày càng dữ dội.

Ngay lúc Hà Hi Trạch cho rằng đã xong, lại nghe thấy người ở đầu bên kia nói: “Gần một chút, tôi không thấy rõ.”

Hà Hi Trạch mặt nháy mắt đỏ rực.

Không phải là Hà Hi Trạch ngượng ngùng gì với Lương Mặc, tuy cả hai là yêu kín, nhưng cũng đã làm rất nhiều lần. Nhưng hiện tại Lương Mặc lại muốn ở nơi công cộng làm như vậy thật sự được sao?

Thấy đối phương hơi hơi nhíu mày, Hà Hi Trạch nghe lời đưa điện thoại di động gần lại, còn mở đèn đầu giường sáng lên chút.

Lương Mặc hiếm khi mà cười cùng cậu, nhỏ giọng nói: “Ngoan.”

Omega đáng yêu là Bloger nổi tiếng trong miệng người khác, khi nói chuyện với anh giọng nói còn mang theo ý muốn thân cận.

Manh Manh vẫn đang cảm khái muốn Trạch Trạch đăng nhiều thêm nữa, đăng bài về cuộc sống hằng ngày cũng được… Nhưng mà một người như vậy, đối với bọn họ mà nói thì như là xa nơi cuối chân trời, giờ phút này đang ở trong màn hình điện thoại vì vài ba câu của anh mà mềm như nước.

Một loại kɧoáı ©ảʍ xa lạ đánh sâu vào tâm trí Lương Mặc, tầm mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm vào mỹ nhân trong màn hình, hô hấp ngày càng nặng nề.

“A Trạch, kêu hai tiếng.” Lương Mặc nói.