(ABO) Omega Thế Thân Hắn Đã Xoá Bỏ Đánh Dấu

Chương 9

Giờ khắc này Hà Hi Trạch cảm thấy như đang bản thân xuyên không tới thế giới phép thuật.

Cậu đứng nơi đây, nhìn dòng thời gian ngày tháng ở bên nhau lần lượt lướt qua. Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, khác với vẻ lạnh lùng cấm dục bên ngoài, Lương Mặc tàn nhẫn tiêm từng mũi thuốc ức chế liều mạnh vào cơ thể mình. Chỉ vì anh muốn giảm đi sự khao khát của mình đối với Omega.

Chỉ vì muốn nghiên cứu ra một loại thuốc thử có thể kháng lại sự quấy nhiễu của Pheromone. Vậy mà không tiếc lấy thân mình ra để thử độc, được ăn cả ngã về không đánh dấu một Omega mà mình không thích.

*

Lúc Hà Hi Trạch về tới nhà, Khổng Hiểu Di đã ăn trực cơm ở nhà Mã Chí xong luôn rồi.

Hôm nay cô dẫn theo một cậu em trai khoá dưới tên là Đỗ Đào, học năm ba, là một Alpha tính tình hoạt bát cởi mở. Trong một tuần, cậu có thể tới tiệm làm 3 ngày, lúc livestream cũng có thể phụ trách chăm sóc khách hàng.

“Hoàn cảnh nhà Tiểu Đào có chút khó khắn. Bắt đầu từ năm nhất đã đi làm thêm rồi, là một người cần cù chịu khó.” Khổng Hiểu Di đuổi người đi, đơn giản nói rõ tình huống với Hà Hi Trạch, “Nếu làm ổn thì chờ nhóc đó tốt nghiệp xong, chuyển thành nhân viên chính thức tới văn phòng của tụi mình làm việc luôn, ông thấy sao?”

Hà Hi Trạch nói: “Chỉ cần nhân phẩm oke thì tui không có ý kiến gì.” Con nhà nghèo từ nhỏ đã đi làm nuôi gia đình, nếu có thể giúp được gì thì cậu rất sẳn lòng.

Mã Chí nhún nhún vai: “Tui không dám có ý kiến.”

Khổng Hiểu Di trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ông cũng đừng hòng lười biếng.”

“Tui mỗi ngày đều làm việc mệt như chó ấy.” Mã Chí giận tím mặt, “Có mắt mà không dùng thì vứt đi!”

“Lần sau tui mà đi gặp đối tác đàm phán hợp đồng, ông cũng phải đi theo đấy.” Khổng Hiều Di giơ bàn tay vừa mới làm nail xong của mình lên nhéo cánh tay hắn, “Sau này ông không được nói là vì trông tiệm mà không có thời gian đi nữa.”

“Tôi không đi!”

“Ông dám!” Khổng Hiểu Di hách cầm lên, “Chức vị ông thấp hơn tui!”

“Quần què gì thế, chỉ có ba người mà còn phân cấp bậc?!” Mã Chí quyết phản kháng giai cấp áp bách đến hơi thở cuối cùng: “Mẹ tui còn không quản tui nhiều như cô nữa.”

“Vậy nên ông mới phế như vậy ấy!”

Hai người ồn ào nhốn nháo bắt đầu cãi vã xem ai cúi đầu nhận thua trước, Hà Hi Trạch nghe mà đau hết cả đầu, nhưng dù sao thì cậu cũng đã quen với việc hai người họ cãi nhau.

Tuy Khổng Hiểu Di có hơi bá đạo, nhưng là một người rất tốt. Tuyển thêm một trợ lý, giải phóng cho chính mình cùng Mã Chí, cô ấy cũng muốn dẫn dắt cho Mã Chí học hỏi thêm.

Nhưng mà bằng vào cái chỉ số thông minh của tên kia, hơn phân nữa là không nhận ra.

“A Trạch, đợi một chút...” Cãi nhau giữa chừng, Khổng Hiểu Di mới nhớ tới chính sự, gọi lại Hà Hi Trạch khi cậu đã đi tới cầu thang lên lầu.

“Hả?” Hà Hi Trạch quay đầu lại nhìn cô.

“Lát nữa ông đăng một bài cảm ơn công ty YT lên Weibo nhé.” Về phương diện Marketing Khổng Hiểu Di rành hơn hai người họ rất nhiều: “Page official của người ta cảm ơn mình rồi đó.”

Hà Hi Trạch gật đầu, đi lên lầu. Cậu trước tiên tưới nước cho cây mai vàng mà em trai đòi mua cho bằng được xong lại vứt xó không chăm. Cậu nhớ lúc ấy còn cãi nhau về việc đòi nhất định phải trồng ở ban công. Kết quả là mua về xong bỏ xó, không hề quan tâm.

Bầu trời buổi ráng chiều cũng nhạt dần ươm màu vàng óng, ánh nắng yếu ớt của buổi chiều dần dần khuất sau những đám mây mềm như bông, hoàng hôn đang dần buông xuống.

Hà Hi Trạch ngồi xổm trên mặt đất, nương theo ánh nắng vàng óng buổi chiều tà, chụp mấy tấm hình hoa mai vàng.

Hai giờ trước ở công ty YT, Chung Văn Hạo - người đăng bài cảm ơn Hà Hi Trạch. Dưới sức ảnh hưởng lưu lượng siêu mạnh từ phía hai nhà, siêu phẩm mới được đưa ra thị trương trong vòng 48 tiếng doanh số bán ra đã đột phá 5000 vạn.

Hà Hi Trạch đăng nhập vào Weibo, vì đã quên mật khẩu nên bị bắt chứng thực. Trang chủ weibo của cậu chỉ có vỏn vẹn mấy vạn fan ảo. Cậu chọn mấy tấm hình mai vàng vừa mới chụp kèm sản phẩm mới đăng lên tường nhà. Bài đăng qua lo, trả lời vài bình luận cảm ơn quá lố.

Hà Hi Trạch đăng xong thì cũng chẳng thèm quan tâm đến. Vậy mà cậu em trai đang ở ký túc xá của trường hiếm khi liên lạc lại gửi cho cậu một tin nhắn bằng sticker tiện hề hề.

Hà Hi Dương: [Anh ơi! Anh đỉnh quá! Lần sau nếu có cơ hội anh nhớ xin chữ ký cho em nhé~]

Hà Hi Trạch: [Học ngu người rồi à?]

Hà Hi Dương: [ Bài đăng trên weibo anh vừa mới đăng á.]

Hà Hi Trạch: [?]

Hà Hi Dương: [Nói tiếng người.]

Hà Hi Trạch thật sự càng ngày càng không hiểu được cậu em trai này, người ta có câu gọi là ba tuổi đã là cách biệt thế hệ. Ví dụ như, thứ gì em trai thích thì cậu không thích nổi, mỗi cuối tuần khi trở về nhà, cậu nếu nói nhiều vài câu, em trai liền trực tiếp kêu cậu già cả rồi trước lo chuyện chung thân đại sự đi, đúng là càng ngày càng không biết lớn nhỏ.

Hà Hi Dương không trả lời tin nhắn, có lẽ đã ngủ hoặc là vì nguyên nhân khác. Hà Hi Trạch lười suy nghĩ. Cậu quay về phòng tắm rồi tính toán ngủ sớm, nhưng thân thể của cậu như muốn đối nghịch lại với cậu, cậu không thể nào ngủ được.

Thuốc ức chế trong thư phòng của Lương Mặc cùng với hạng mục thực nghiệm mấy năm nay anh trộm làm, những thứ này đã làm rách nát cái tình yêu như hoa trong gương trăng trong nước bấy lâu nay của cậu.

Hà Hi Trạch ngồi dậy, liếc mắt nhìn điện thoại, 10 giờ tối, không biết bây giờ Lương Mặc có phải là đang nằm trên giường ở khách sạn chuẩn bị ngủ hay không.

*