Manh mối của tô-tem Con Bướm vô cùng rõ ràng, muốn tìm được ngọn nguồn, chỉ cần để mắt đến chị Tô đó là được.
Mục Tư Thần đi vào công ty của Hạ Phi, thay quần áo đi làm, nhân lúc còn chưa bắt đầu làm việc, lấy danh nghĩa dọn dẹp văn phòng mà lật xem các vật phẩm trên bàn.
Điều khiến lòng cậu chùng xuống chính là, toàn bộ công ty đều không có dấu vết về tô-tem Con Bướm.
Rõ ràng chị Tô tặng gối khắp nơi, nhưng không ai để gối lại ở công ty, mà là đã mang về nhà hết.
Đêm qua, không biết có bao nhiêu người đã bị ác mộng nhốt lại.
“Chị Tô này làm công việc gì?” Mục Tư Thần hỏi.
“Trợ lý tổng giám đốc,” Hạ Phi nói với cậu, “29 tuổi, trẻ tuổi xinh đẹp, trong công ty còn đồn đại chị ta và tổng giám có quan hệ nam nữ thuần túy ngoài công việc nữa.”
“Mới 29 tuổi, đang trong độ tuổi khoẻ mạnh, ngoại hình lại xinh đẹp, cậu làm gì mà gọi người ta là bà chị già như vậy?” Mục Tư Thần hỏi.
Bình tĩnh mà xem xét, chị Tô không chỉ có xinh đẹp như hoa, dáng người và khuôn mặt cũng được chăm sóc tốt, nếu ăn mặc đơn giản một chút còn sẽ bị nhầm là sinh viên đại học, đối với khuôn mặt như vậy Mục Tư Thần hoàn toàn không thể kêu ra hai chữ “bà chị”, kêu “chị gái” thì còn tạm được.
“Tôi biết chứ,” Hạ Phi nói, “Ánh mắt và kinh nghiệm trước đây nói với tôi là có lẽ tôi nên có cảm tình với chị ta; nhưng đầu óc tôi không thích chị ta, cứ vô cùng ghét nụ cười của chị ta, mỗi lần chị ta tới gần tôi, tôi đều muốn dùng một số cách bất lịch sự để đuổi chị ta đi.”
Đây là ô nhiễm tinh thần của thú nhồi bông bạch tuộc bảo vệ Hạ Phi, Mục Tư Thần ngược lại có thể hiểu được.
“Trong ông ty các cậu, ngoại trừ chị ta, cậu còn ghét ai nữa không?” Mục Tư Thần hỏi.
“Nói thật, mấy người mà mỗi ngày đều kê gối ngủ buổi trưa ấy, tôi đều không thích.” Hạ Phi nói, “Ngọn nguồn chúng ta cần tìm lần này chính là chị Tô nhỉ? Chị ta vẫn luôn cảm thấy hứng thú với chuyện ô nhiễm tôi, một hồi tôi hẹn chị ta đi ra ngoài, chúng ta tìm nơi camera giám sát không nhìn thấy, ép chị ta hiện nguyên hình, thế nào?”
Mục Tư Thần lắc đầu: “Tôi cảm thấy chưa chắc chị ta là ngọn nguồn.”
“Sao lại nói vậy?” Hạ Phi hỏi.
Mục Tư Thần: “Có mấy nguyên nhân.
“Đầu tiên, chị ta và tổng giám đốc công ty có scandal, chuyện này ngay đến thực tập sinh vừa tới cũng có thể nghe nói thì 80% mối quan hệ này là sự thật. Nhưng thậm chí chị ta còn ngồi trên ghế của cậu trong giờ nghỉ, tại sao tổng giám đốc của các cậu không ghen?
“Công ty của các cậu cũng không phải là công ty quản lý có nhân đạo gì, tôi nhớ nghỉ trưa chỉ có nửa tiếng ăn cơm, vì sao tặng gối ở khắp nơi trong công ty, dụ dỗ người ta ngủ trưa, lãnh đạo lại không lên tiếng ngăn cản?
“Một nguyên nhân cuối cùng, cậu không cảm thấy, khi cậu đề cử tôi làm tạp vụ, giám đốc nhân sự các cậu lập tức đồng ý, chuyện này không phải rất không hợp với lẽ thường sao?
“Cho dù nhân viên tạp vụ của các cậu xin nghỉ, giám đốc nhân sự cũng sẽ lựa chọn công ty vệ sinh chính quy đúng không? Một thực tập sinh chỉ mới làm việc chưa đến một tuần giới thiệu người vào làm, giám đốc nhân sự dễ dàng đồng ý như vậy, cậu không cảm thấy bất hợp lý sao?”
“Trước đó tôi không cảm giác được, sau khi nghe cậu nói thì liền cảm thấy không hợp lý.” Tầm mắt Hạ Phi lơ lửng không cố định, không dám nhìn thẳng Mục Tư Thần, còn ngáp một cái.
Mục Tư Thần nghi ngờ mấy nguyên nhân vừa rồi cậu phân tích, Hạ Phi chỉ nghiêm túc nghe đúng một câu cuối cùng.
Cậu cũng lười nói nữa, tiếp tục nói: “Quên đi, cậu nói tôi biết, hợp tác tạm thời gần đây của đơn vị các cậu có tăng hay không, số lượng thực tập sinh được tuyển dụng có tăng lên không?”
“Có!” Hạ Phi gật đầu nói, “Nhóm thực tập sinh vào cùng đợt với tôi vốn đã có 5 người, hơn nữa nghe nói tuần sau còn có thêm mấy thực tập sinh đến nữa, hàm lượng thực tập sinh vượt chỉ tiêu nghiêm trọng. Ngoài ra, gần đây đơn vị của chúng tôi còn thuê cộng tác viên làm việc cả ngày, hôm nay máy in bị hỏng cần sửa, ngày mai máy tính không kết nối được internet cần sửa, ngày kia văn phòng bên cạnh phải sửa chữa, hợp tác tạm thời rất nhiều. Mà cái lần sửa internet còn rất hài, kiểm tra vấn đề cả một ngày, cuối cùng thế mà cáp mạng của phòng máy tính bị người ta rút, hoàn toàn không có vấn đề gì cả!”
Mục Tư Thần gật gật đầu: “Tóm lại, tôi cho rằng tất cả những chuyện này, dường như đều chỉ ra một điều, có người định mở rộng gieo rắc tô-tem Con Bướm. Chị Tô chỉ là trợ lý, rất khó làm được chuyện này, tôi nghi ngờ chị ta chỉ là bảng quảng cáo, người sắp đặt thật sự là lãnh đạo công ty các cậu, có lẽ chính là vị tổng giám đốc kia.”
‘’Tại sao mở rộng gieo rắc phải tìm người đến, trực tiếp gửi hình ảnh lên trên mạng không phải là được rồi sao?” Hạ Phi hỏi.
Mục Tư Thần: “Có lẽ là sức mạnh không đủ, cần phải trải qua tiếp xúc ở hiện thực thì mới có thể đạt được mục đích ô nhiễm.”
Hạ Phi: “Vậy lén tiếp xúc thì được rồi, tại sao nhất định phải làm đến đơn vị?”
Câu hỏi của Hạ Phi nhắc nhở Mục Tư Thần, cậu nghĩ nghĩ nói: “Nói không chừng là bởi vì ngọn nguồn ô nhiễm ở ngay trong công ty này.”
Hạ Phi gãi gãi đầu: “Cố định ô nhiễm ở chỗ nào đó, không ngừng kéo người tiến vào để mở rộng ô nhiễm, sao cảm giác này quen thế nhỉ?”
Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “‘Trụ’!”
“Đây là một cái ‘Trụ’ còn chưa thành hình!” Mục Tư Thần hoảng sợ toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Nếu chỉ là một hai người thân cận xuất hiện trong hiện thực, thông qua hình thức bán hàng đa cấp để tăng sức mạnh của mình thì cũng không phải là chuyện gì đáng sợ cho lắm. Bởi vì sức mạnh của người thân cận có hạn, người có ý chí kiên định sẽ có thể chống cự ô nhiễm, hơn nữa nếu sức ảnh hưởng mở rộng một chút thì sẽ bị ban ngành liên quan để mắt đến.
Huống hồ, người thân cận chung quy đều cần sự hỗ trợ liên tục của quái vật cấp Thần mới có thể duy trì được sức mạnh, thế giới hiện thực là an toàn, quái vật cấp Thần không thể thâm nhập vào, sau khi rời xa quái vật cấp Thần, người thân cận cũng sẽ mất đi sức mạnh rất nhanh.
Nhưng “Trụ” thì khác.
“Trụ” là lãnh địa, là một không gian hoàn toàn khác biệt với thế giới xung quanh.
Nếu Mục Tư Thần có thể thành lập nhà an toàn ở trong cột trụ thuộc về chính mình, có thể thoát khỏi trò chơi một cách bình thường trong nhà an toàn.
Như vậy có khả năng hay không, nếu có người xây dựng một “Trụ” ở thế giới hiện thực, xây dựng một lãnh địa thuộc về thế giới khác, sức mạnh bên kia sẽ có thể cuồn cuộn không ngừng thẩm thấu vào trong “Trụ”?
Nếu một quái vật cấp Thần không ngừng thẩm thấu, xây dựng ba cái “Trụ” ở thế giới hiện thực, ba “Trụ” này kết nối thành một lãnh địa tương tự như trấn Đồng Chi, vậy có khi nào quái vật cấp Thần cũng có thể đi vào thế giới hiện thực thông qua lãnh địa này hay không?
Suy đoán này quá đáng sợ, Mục Tư Thần thậm chí không muốn nghĩ về vấn đề này.
Hạ Phi vô tư như vậy cũng sợ rồi, cậu ta xoay vòng vòng tại chỗ, cuối cùng dùng sức vỗ vỗ bả vai của Mục Tư Thần, như là đang an ủi Mục Tư Thần, cũng là tự cổ vũ cho mình: “Đừng lo lắng, chúng ta phát hiện chuyện này trước, ‘Trụ’ còn chưa thành hình đâu!”
Mục Tư Thần cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay bạn cùng phòng truyền đến, dùng sức gật gật đầu: “Hạ Phi, lần này thật sự là nhờ có cậu.”
Nhờ Hạ Phi có vận may không tốt, nếu không mãi cho đến khi “Trụ” này xây dựng thành công, cũng không có ai có thể phát hiện ra được.
Nếu xác định “Trụ” ở trong công ty, Mục Tư Thần và Hạ Phi liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng ngay cả cửa văn phòng tổng giám đốc cũng mở, mỗi một phòng đều dạo qua một vòng, cũng không tìm thấy được “Trụ”.
Mắt thấy sắp đến giờ làm việc, rất nhanh các đồng nghiệp sẽ đến đủ, Hạ Phi có hơi sốt ruột.
Mục Tư Thần ngược lại không hề luống cuống, cậu nhìn Hạ Phi, hỏi: “Luôn quên hỏi cậu, tối hôm qua rốt cuộc cậu mơ thấy cái gì, địa điểm ở đâu?”
Khuôn mặt của Hạ Phi tức khắc đỏ lên, tuy rằng rất không muốn nhưng vẫn thành thật trả lời: “Còn không phải do chị Tô kia sao, chị ta nói mình muốn dọn văn phòng, bảo tôi giúp khuân giúp mấy đồ nặng.
“Con người tôi nhiệt tình lắm, cho nên liền giúp chị ta dọn đồ, vẫn luôn bận đến 8-9 giờ tối.
“Chị ta hơi ngại nói tối quá, muốn mời tôi ăn cơm, tôi bận bịu giúp như vậy, nhất định phải ăn rồi.
“Sau khi ăn xong chị ta nói chị ta sống một mình, an ninh của tiểu khu không tốt lắm, muộn quá không dám về nhà, cho nên tôi đương nhiên phải đưa chị ta về rồi.
“Đến dưới lầu nhà chị ta, chị ta nói muốn mời tôi đi lên uống ly trà, tôi……”
Mục Tư Thần nhìn chằm chằm Hạ Phi.
Hạ Phi lập tức xù lông nói: “Tôi đương nhiên từ chối chị ta, kịch bản rõ ràng như vậy, cho dù là đang nằm mơ, tôi cũng hiểu!
“Sau khi tôi nhìn chị ta lên lầu xong thì muốn rời đi, chị ta lại chạy xuống nói, giám đốc vừa gọi điện thoại bảo có một số việc gấp cần giải quyết, chị ta phải về đơn vị tăng ca. Chị ta nói công việc rất nhiều, hỏi tôi có thể đi cùng với chị ta không, sẽ có tiền tăng ca, trả theo giờ, tiền tăng ca làm việc cả đêm còn nhiều hơn cả tiền lương thực tập của tôi nữa!
“Vì tiền tăng ca, tôi gắng gượng đi cùng chị ta, ai ngờ vừa đến đơn vị chị ta liền trở nên mạnh vô cùng, cột tôi vào bàn làm việc của tổng giám đốc, muốn phát sinh quan hệ không thể miêu tả với tôi.
“Cũng may ý chí tôi kiên định, không hề dao động khi đối mặt với sắc đẹp, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng!”
Sau khi Hạ Phi miêu tả xong, Mục Tư Thần nhíu mày, nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc đang mở rộng cửa nói: “Phiền phức rồi.”
Hạ Phi: “Hả?”
Mục Tư Thần nhìn về phía cậu ta: “Tối hôm qua có thể cậu đã ở trong ‘Trụ’ đấy.”
Hạ Phi: “Đùa cái gì vậy, tối hôm qua tôi ngủ ở ký túc xá, chẳng lẽ ký túc xá chúng ta là ‘Trụ’, sao……”
Cậu ta đột nhiên im bặt, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần nặng nề gật gật đầu: “Có lẽ ‘Trụ’ là ở trong mộng, văn phòng tổng giám đốc trong mộng.”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hạ Phi hỏi, “Có lẽ nào như chị ta mong muốn, phải tiến vào trong mộng mới có thể tìm được ngọn nguồn năng lượng? Trong mộng rất nguy hiểm, cậu không biết chị ta xử sự như thế nào ở trong giấc mơ tối hôm qua đâu, móng tay sắc nhọn mà mạnh vô cùng, quả thực chính là nữ người sói Wolverine đấy, chúng ta không thể đánh thắng chị ta đâu!”
“Vậy cũng phải thử xem.” Mục Tư Thần nói.
Đang nói, những người trong công ty lục tục đến, Mục Tư Thần đeo khẩu trang, tiếp tục làm công việc dọn dẹp, còn Hạ Phi thất thần quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Hôm nay có rất ít người đến công ty, nghe nói có hơn 100 nhân viên ở tầng này, nhưng Mục Tư Thần đếm đếm, mãi cho đến 10 giờ sáng, cũng chỉ có hơn 50 người đến quẹt thẻ đi làm.
Ngay trong số những người đi làm, cũng có hơn 20 người vừa đến đơn vị là đã lăn ra ngủ, không khí làm việc của toàn công ty đặc biệt tệ.
Mục Tư Thần tới tới lui lui kéo cửa chính của công ty, cuối cùng cũng gặp được chị Tô và tổng giám đốc cùng đi vào đơn vị lúc 9 giờ rưỡi.
Tổng giám đốc là người đàn ông ngoài 30, cả người mang khí chất tinh anh, rất có kiểu cách.
Khi Mục Tư Thần đi ngang qua gã, gã nhìn lướt qua người trẻ tuổi làm việc tạm thời này, lơ đãng hỏi: “Hôm nay đổi nhân viên dọn vệ sinh rồi sao?”
Chị Tô nói: “Hình như gần đây nhân viên dọn vệ sinh bị bệnh xin nghỉ, tạm thời thuê mấy người làm bán thời gian.”
Chị ta thân mật ôm cánh tay tổng giám đốc, ngực dính sát vào trên cánh tay, thoạt nhìn quan hệ cực kỳ mờ ám.
Tổng giám đốc đơn giản nói một câu: “Nói với nhân sự mấy ngày nay chú ý hoàn cảnh vệ sinh một chút, có thể thuê thêm mấy người nữa.”
Sau đó gã không nói cái gì nữa, đi về phía văn phòng.
Ngược lại thì chị Tô kia ngừng lại, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Mục Tư Thần, cười nói: “Làm việc cho tốt nhé.”
Mục Tư Thần rất muốn lui về phía sau, nhưng nghĩ đến phải tìm cơ hội tiến vào trong mộng thì liền nhẫn nhịn đứng yên tại chỗ, mặc cho tay chị Tô dán vào trước ngực của mình không rời đi.
“Buổi sáng nỗ lực hơn, giữa trưa cậu có thể nghỉ ngơi một chút.” Chị Tô quyến rũ cười cười, dáng người thướt tha mà đi vào văn phòng.
Mục Tư Thần nhìn thấy hai chiếc kẹp tóc hình con bướm đang dang rộng đôi cánh ở trên đầu của chị ta.
Công ty ít nhân viên như vậy, tổng giám đốc thế mà cũng không phản ứng gì, vừa đến đơn vị đã nhốt mình ở trong văn phòng không biết đang làm cái gì.
Mục Tư Thần nhanh chóng quét tước công ty, chưa đến 12 giờ đã hoàn thành tất cả công việc.
Nhân lúc còn chưa bắt đầu hành động, cậu đến chỗ giám đốc nhân sự lấy tiền trước, công việc không thể làm không công được, sau khi bắt đầu triển khai hành động sẽ trở mặt với đám người tổng giám đốc, chị Tô, nói không chừng cũng sẽ không lấy được số tiền này.
Nhận lấy 100 đồng, Mục Tư Thần tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, cẩn thận lấy nước khoáng từ ba lô ra, uống từng ngụm nhỏ.
Quả nhiên, khi đến giữa trưa chị Tô lại bắt đầu phát gối.
Trước khi làm việc, Mục Tư Thần đã lật tung văn phòng, cũng không tìm được một cái gối nào. Đến giữa trưa chị Tô lại thoáng cái lấy một thùng gối ra, cũng không biết trước đó chị ta đã nhét ở chỗ nào.
Chị ta không để ý đến những người vừa đến đơn vị đã ngủ, mà là chia gối cho hơn hai mươi nhân viên còn sót lại vẫn tính là có tinh thần.
Những người này có thể sống sót cho đến bây giờ mà không bị mê hoặc, đều là người có chút ý chí kiên định, bọn họ không nhận gối của Chị Tô, Mục Tư Thần còn nhìn thấy được có một hai người đang gõ đơn từ chức trên máy tính nữa.
Chị Tô phát một vòng không được mấy cái, cuối cùng đi đến bên cạnh Hạ Phi, theo thường lệ ngồi ở trên tay vịn ghế của Hạ Phi, dịu dàng nói: “Tiểu Phi, trông tinh thần của cậu không tốt lắm, chẳng lẽ tối hôm qua không ngủ ngon sao?”
Hạ Phi cười gượng hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngủ không ngon, cả một đêm nằm mơ lung tung rối loạn. Hiện tại mí mắt trên đang đánh nhau với mí mắt dưới, không chịu nổi.”
“Vậy ngủ một hồi đi,” Chị Tô đưa một cái gối qua, “Công ty chúng ta nhân đạo lắm, hỗ trợ mọi người ngủ trưa.”
Hạ Phi liếc nhìn Mục Tư Thần ở trong góc, chịu đựng cảm giác choáng váng buồn nôn mà nhận gối nói: “Vậy tôi ngủ một hồi vậy.”
Chị Tô có chút bất ngờ, chợt lộ ra vẻ mặt vui vẻ, thân mật mà xoa xoa đầu của Hạ Phi, cười nói: “Em trai ngoan.”
Hạ Phi lườm một cái rồi nhận gối, đau đớn gục đầu lên tô-tem miệng bắt đầu sùi bọt mép.
Mục Tư Thần phát hiện, trấn trưởng cậu có thể chung sống hòa bình với sức mạnh của các quái vật cấp Thần khác, ngược lại khi nhóm người thân cận của Hy Vọng đối mặt với tô-tem khác thì lại rất bài xích, cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Chị Tô cuối cùng cũng đánh chiếm được Hạ Phi, tâm trạng rất tốt, ngâm nga tiếp tục phát gối.
Mục Tư Thần cảm thấy sớm hay muộn gì chị ta cũng sẽ phát đến chỗ của mình, cho nên cúi đầu làm bộ chơi di động, chờ chị Tô lại đây.
Nhưng vào lúc này, có người gửi tin nhắn đến.
Trác Hoài Sơ: 【 Tôi nhìn thấy cậu. 】
Trác Hoài Sơ là người bạn mà Mục Tư Thần đã gặp khi đi làm thêm, làm việc cùng một tòa nhà văn phòng với Hạ Phi, là kỹ sư bảo trì hệ thống, chịu trách nhiệm bảo trì hệ thống internet của toàn bộ tòa nhà văn phòng.
Trước đó Hạ Phi bị thú nhồi bông bạch tuộc mê hoặc, Mục Tư Thần tìm bạn bè quan sát biểu hiện của Hạ Phi ở công ty, chính là tìm Trác Hoài Sơ.
Bởi vì ngày thường nơi làm việc của Trác Hoài Sơ không phải công ty này, chỉ là quen thuộc với nhân viên của công ty Hạ Phi, cho nên lần này Mục Tư Thần không lo lắng cho Trác Hoài Sơ.
Mục Tư Thần: 【 Ừm, tới nơi này làm nhân viên bán thời gian. 】
Trác Hoài Sơ: 【 Gần đây công ty đó không được yên bình cho lắm, cậu làm xong thì nhanh chóng đi đi, đừng giao thiệp với bọn họ nhiều quá. Với lại, khuyên luôn bạn cùng phòng của cậu rời khỏi công ty đó, đổi nơi thực tập khác đi. 】
Mục Tư Thần cho rằng người ngoài sẽ không nhận thấy sự khác thường của công ty này, không ngờ Trác Hoài Sơ đã sớm chú ý tới. Cậu muốn biết công ty này trông như thế nào trong mắt người bình thường, cho nên hỏi: 【Không yên ổn ở đâu? 】
Trác Hoài Sơ: 【 Cũng không có gì, chỉ là khoảng thời gian trước có một nhân viên bị đột tử, không ít người đều muốn từ chức. Có điều vì giám đốc hứa sẽ tăng lương cho nhân viên, cho nên mọi người liền ở lại. Nhưng gần đây người có mối quan hệ khá tốt với tôi luôn là bộ dạng không thể tỉnh ngủ, tôi nghi ngờ sau khi công ty bọn họ tăng lương còn tăng thêm cả lượng công việc. Mà người bạn này của tôi rất quái lạ, trước đó rõ ràng chắc như đinh đóng cột muốn từ chức, hiện tại chết cũng không chịu rời khỏi công ty, ông chủ của bọn họ nhất định rất biết lừa tình rồi, nói một câu đều có thể tẩy não cậu đấy. 】
Hóa ra công ty này trong mắt người ngoài là như vậy, thoạt nhìn còn rất hợp lý.
Mục Tư Thần có lệ mà trả lời: 【 Tôi chỉ làm nhân viên bán thời gian thôi, lấy tiền liền rời đi, yên tâm đi. 】
Mới vừa trả lời tin nhắn, chị Tô liền đi tới trước mặt cậu, đưa một cái gối qua: “Cậu em làm việc cả buổi sáng rất mệt nhỉ? Buổi chiều còn có chút việc làm phiền cậu, giữa trưa cậu có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Phòng nghỉ bên cạnh có giường đơn đấy, ngủ một hồi đi.”
Giọng nói chị ta nhẹ nhàng ngọt ngào, có loại cảm giác mềm mại, làm cho người ta nghe xong chỉ muốn ngủ.
Mục Tư Thần nhận gối, ngáp một cái nói: “Đúng là tôi mệt thật, cứ ngủ nửa giờ vậy.”
“Ngủ thêm một lát cũng không sao đâu.” Chị Tô lộ ra nụ cười vừa lòng.
Mục Tư Thần cầm gối đi vào phòng nghỉ bên cạnh, thấy phòng nghỉ chỉ cách văn phòng tổng giám đốc có một vách tường, trong lòng hiểu rõ.
Cậu ôm gối nằm ở trên giường, đặt ba lô ở kế bên, kéo ra một khe hở nhỏ.
Một xúc tu lạnh băng thò từ khe nhỏ ra, đặt ở trên cổ Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần dặn dò bạch tuộc nhỏ: “Cậu cẩn thận đừng để bị người khác phát hiện, với lại, nếu cảm thấy có cái gì không đúng thì nhớ thử đánh thức tôi.”
Xúc tu cong cong, như là đang gật đầu.
Có bạch tuộc nhỏ bên ngoài giấc mơ, trong lòng Mục Tư Thần hơi hơi yên tâm.
Cậu mở app trò chơi, cài đặt màn hình di động luôn bật rồi nhét điện thoại xuống dưới gối.
Hy vọng di động có thể tiến vào trong mộng theo cách này, nếu không thể vào cùng cậu, Mục Tư Thần và Hạ Phi có thể sẽ chạy mất mạng trong giấc mơ.
Có gối trợ giúp giấc ngủ, Mục Tư Thần gần như nhắm mắt lại là ngủ ngay.
Lúc này, biểu ngữ nhắc nhở trên di động của cậu lóe lên một cái, thông qua biểu ngữ, có thể nhìn thấy tin nhắn mà Trác Hoài Sơ gửi đến.
Trác Hoài Sơ: 【 Chẳng lẽ cậu đã……】
Tin nhắn chỉ nhắc nhở mấy chữ như vậy.
Bạch tuộc nhỏ tò mò mà nhìn thoáng qua, vươn xúc tu chạm lên di động của Mục Tư Thần, mở toàn bộ tin nhắn.
Trác Hoài Sơ: 【 Chẳng lẽ cậu đã tiến vào trong mộng sao? Vậy thì tôi sẽ không đi. 】
Đôi mắt thò ra khỏi ba lô mở to.
Xúc tu dùng sức vỗ vào mặt của Mục Tư Thần hai cái, nhưng Mục Tư Thần đã tiến vào mộng đẹp, chiếc gối in tô-tem Con Bướm mà cậu ôm trong lòng ngực đang tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Bạch tuộc do dự, rụt xúc tu trở về.
Nó quyết định chờ Mục Tư Thần tỉnh lại sẽ nói cho cậu biết chuyện này.
Lúc này, Mục Tư Thần ngồi dậy ở trong mộng, phát hiện cậu vẫn ở phòng nghỉ công ty.
Khác với dáng vẻ âm ưu đầy tử khí trong hiện thực, công ty trong mộng hết sức náo nhiệt, cả trai lẫn gái dựa vào nhau không chút kiêng kỵ, giống như là đang mở một buổi tiệc xa hoa lãng phí.
Chỉ có Hạ Phi nằm trên thùng bia sùi bọt mép, dáng vẻ thần chí mơ hồ.