Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 2 - Tàng Tinh: Bướm Dệt Mộng

Mục Tư Thần là một người tương đối có kỷ luật, mỗi ngày ngủ đủ 7-8 tiếng đồng hồ thì sẽ tỉnh lại.

Tối hôm qua cậu đi vào giấc ngủ khoảng 23 giờ, 6 giờ sáng tự nhiên sẽ thức dậy.

Vào buổi sáng, nhiệt độ trong nhà rất dễ chịu, thú nhồi bông bạch tuộc dựa vào trong lòng ngực cậu, không nóng không lạnh, xúc cảm rất tốt.

Mục Tư Thần thoải mái dễ chịu mà ôm thú nhồi bông chặt hơn một tý, dự định tranh thủ lúc rảnh rỗi, lại chợp mắt một chút.

Lúc này thế mà Hạ Phi lại nói mớ.

“Không cần, không cần, khách sáo quá rồi.”

“Không không không, ký túc xá chúng tôi có gác cổng, phải về trước 11 giờ.”

“Không sao không sao, trời nóng, tôi phơi một lát là khô thôi.”

Nghe giống như là gặp giấc mơ đẹp, Mục Tư Thần cũng không để ý, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Nhưng thật ra bạch tuộc nhỏ bị đánh thức, nó có tính cáu khi rời giường, không vui mà trừng mắt nhìn Hạ Phi.

Mục Tư Thần cảm giác được vật nhỏ trong lòng động đậy, đưa tay vỗ về xoa xoa nó, còn hết sức bất kính mà bóp đầu ngón tay của nó.

Bạch tuộc nhỏ dễ tính hơn, chuyển sang tư thế thoải mái, ba cái xúc tu móc lấy cánh tay Mục Tư Thần muốn ngủ nữa.

Lúc này, Mục Tư Thần nghe được Hạ Phi nhắc mãi: “Chị Tô, chị đừng như vậy, đừng như vậy! Ôi chao, để tôi nói thật với chị vậy, chị không phải là kiểu tôi thích, cũng là chị lớn, nhưng so với chị, tôi cảm thấy Kỷ Tiện An còn đẹp hơn!”

Mục Tư Thần và bạch tuộc nhỏ đồng thời mở to mắt.

Giường của Mục Tư Thần và Hạ Phi đối diện nhau, cách nhau khoảng hai mét. Nghe được lời này, Mục Tư Thần từ trên giường đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy đến trên giường của Hạ Phi.

Bản lĩnh cậu mạnh mẽ, ngày thường cũng có thể nhảy mấy mét, nhưng đây là ở trên giường, lại không có chạy lấy đà, động tác của Mục Tư Thần thật sự có chút quá nhẹ nhàng.

Bạch tuộc nhỏ móc lấy cánh tay Mục Tư Thần, cũng cùng đi vào trên giường Hạ Phi.

“Hạ Phi, tỉnh tỉnh.” Mục Tư Thần vỗ vỗ mặt của Hạ Phi.

Hạ Phi không có phản ứng, còn nhắc đi nhắc lại: “Sao sức của chị mạnh dữ vậy, trời ơi, chị trói tôi làm gì!”

Mục Tư Thần dứt khoát tát cậu ta hai cái, mặt của Hạ Phi đều bị đánh đỏ, lại vẫn không thể tỉnh lại.

Mục Tư Thần thấy Hạ Phi gọi không dậy, thì bắt đầu bắt đầu lục lọi đồ đạc trên người cậu ta.

“Chị Tô” trong miệng Hạ Phi, hiển nhiên là người không ngừng cho người ta cái gối có in hình tô-tem con bướm trong công ty của cậu ta, Hạ Phi nói mớ xuất hiện tên này, nhất định có vấn đề gì.

Nhưng hiện tại Hạ Phi đã là “người thân cận của Hy Vọng 007”, nhìn thấy bạch tuộc nhỏ cũng sẽ cảm thấy khó chịu, rất khó bị ô nhiễm mà không hề hay biết gì.

Nhưng cậu ta vẫn mơ thấy chị Tô kia, cho dù Mục Tư Thần hung hăng tát cậu ta, cũng không có cách nào đánh thức Hạ Phi.

Mục Tư Thần nhớ lại đồ vật tối hôm qua Hạ Phi mang theo, ngoại trừ di động, còn có một cái ba lô.

Cậu đặt bạch tuộc nhỏ ở trên giường Hạ Phi, bản thân xuống giường lục ba lô, dốc ngược những thứ bên trong túi ra, cũng không thấy bất kỳ thứ gì có hình dạng con bướm.

Trên quần áo càng không có, quần áo trên người Hạ Phi từng tiến vào thư viện, Mục Tư Thần dùng sức mạnh cột trụ tinh lọc cho cậu ta, cho dù lúc ấy trên người cậu ta có thứ gì, cũng sẽ bị quét sạch.

Chẳng lẽ là tin nhắn di động?

Mục Tư Thần lại nhảy lên giường, dùng ngón tay của Hạ Phi mở khóa di động, lại không thấy tin nhắn mới nào.

“Này này này! Tôi đẹp trai như vậy, chị trói tôi để gạo nấu thành cơm, tôi cũng có thể hiểu. Nhưng mà dưa hái xanh sẽ không ngọt, tôi thấy mặt chị là cảm thấy khó chịu, không phản ứng chính là không phản ứng. Chị, chị cũng không thể cầm dao chứ! Bình tĩnh, bình tĩnh! Không có tình cảm thì có thể vun đắp, không có phản ứng cũng có thể uống thuốc, dù sao tôi cũng không phải người có đạo đức gì, sống vẫn quan trọng nhất. Chị buông xuống dao đi, chúng ta cùng nhau cố gắng, luôn sẽ có cách mà!” Hạ Phi nhắm mắt lại lớn tiếng kêu lên.

Trán cậu ta tràn đầy mồ hôi lạnh, cơ thể không ngừng giãy giụa, trên tứ chi xuất hiện những vết đỏ.

Nếu Mục Tư Thần không gọi Hạ Phi lại được, cậu ta nhất định sẽ chết ở trong mơ.

Nhưng hiện giờ Hạ Phi đang ngủ, Mục Tư Thần không có cách nào mở mắt cậu ta cho cậu ta nhìn vào tô-tem Bản Thân được.

Hơn nữa hiện giờ hiển nhiên không phải Hạ Phi bị ô nhiễm, mà là bị thứ gì đó xâm nhập vào giấc mộng.

Trong giấc mơ của Mục Tư Thần cũng từng xuất hiện một con bướm, nhưng vận may của cậu tốt, đêm đó có Tần Trụ đi vào giấc mộng.

Với thực lực của Tần Trụ, đương nhiên là đối phó với một con bướm dễ như trở bàn tay, bóp nát nó dễ như ăn cháo.

Mục Tư Thần nhưng không có năng lực đi vào giấc mộng, không biết nên cứu Hạ Phi bằng cách nào.

Cậu chỉ có thể mở app game, nhìn xem có thể cầm cuốc chim trong hiện thực hay không.

Lúc này, bạch tuộc nhỏ đầy mặt nghiêm túc mà đứng ở đầu giường Hạ Phi, đôi mắt không còn ngập nước giống như khi ở trong lòng Mục Tư Thần nữa, ngược lại có loại cảm giác bất nộ tự uy*.

* Dù không tức giận nhưng vẫn tự toát ra khí thế uy nghiêm, ở đây để chỉ phong thái uy nghiêm vốn có của Hoàng đế

Nó nâng xúc tu lên, “phạch” đập một cái thật mạnh thật ở giữa mày Hạ Phi.

Cơ thể Hạ Phi lay động, tuy rằng còn chưa tỉnh, nhưng cánh tay và bàn tay của cậu ta đã cử động được.

Cậu ta làm động tác chạy ở trên giường, trong miệng còn nói: “Bà chị ơi, tôi không hầu nổi đâu, chuồn nhé.”

Chuồn mất như vậy, Hạ Phi liền muốn chạy xuống dưới giường, Mục Tư Thần vội vàng giữ chặt cậu ta, mới không để cho bạn cùng phòng ngã tử trên giường xuống.

Mục Tư Thần kéo Hạ Phi, Hạ Phi trong miệng còn nhắc mãi: “May mà dây thừng không chắc, nếu không mình thật sự bị bà chị này hầm canh luôn rồi.”

Vẻ mặt của cậu ta bỗng nhiên trở nên cực kỳ hoảng sợ, hét lên một tiếng: “A! Sao mà bà chị này lại chạy nhanh như vậy! Đòi mạng người ta hả!”

Hạ Phi giãy giụa đến càng giữ hơn, một hai phải nhảy xuống giường, Mục Tư Thần rất khó giữ chặt được cậu ta.

Trong lúc lôi kéo, Mục Tư Thần nhìn thấy một cái kẹp tóc hình con bướm rơi ra từ dưới người của Hạ Phi.

Thứ này tựa hồ vẫn luôn ở đặt ở trên giường của Hạ Phi, phía sau lưng Hạ Phi cũng bị đè ra dấu.

Một tay của Mục Tư Thần đè chặt Hạ Phi, một tay nhặt lên kẹp tóc, dùng sức bóp.

Cũng không biết kẹp tóc làm bằng chất liệu gì, rất giòn, hơi dùng một chút lực sẽ biến thành bột phấn.

Lúc này Hạ Phi mới ngừng giãy giụa.

Mục Tư Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, buông Hạ Phi ra.

Kẹp tóc vừa vỡ vụn, Hạ Phi liền tỉnh lại, cậu ta nói “Ác mộng gì đâu không” rồi lật người lại.

Hạ Phi vốn dĩ treo ở mép giường, toàn bộ dựa vào Mục Tư Thần đè lại.

Giờ phút này cậu ta nghiêng người, lại không có Mục Tư Thần túm lấy, cho nên trực tiếp lật luôn xuống.

Cũng may kỹ năng của Hạ Phi tựa như cũng tốt hơn trước kia, trong nháy mắt ngã xuống cậu ta cái khó ló cái khôn ôm chặt lấy cái thang, lúc này mới không rơi thẳng xuống.

“Muốn mạng rồi, sao cậu lại chạy đến giường của tôi, còn ép tôi đến mép giường, cũng may mà thân thủ của anh Phi cậu mạnh đấy.” Sau khi Hạ Phi ổn định thì nhẹ nhàng nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần không để ý đến cậu ta đã thoát khỏi nguy hiểm, mà là nhìn mảnh vụn kẹp tóc trên giường cùng với bạch tuộc nhỏ.

Cái trán tròn tròn của bạch tuộc nhỏ đều xuất hiện nếp uốn, đùn ra ba đường gợn sóng.

“Nhìn cái gì đấy?” Hạ Phi thò lên, nhìn thấy mảnh vụn trên giường, đưa tay quẹt một cái.

Mảnh vụn kia hóa thành bột phấn trong nháy mắt, tan vào trong không khí giống như tro bụi.

“Đây là cái gì?” Hạ Phi sờ sờ cổ, đột nhiên nhìn thấy vết dây hằn trên cánh tay, hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

“Con bướm.” Mục Tư Thần cũng nhặt mảnh vụn lên lên, cũng trở thành bụi biến mất.

“Cậu lấy kẹp tóc con bướm ở đâu đấy?” Mục Tư Thần hỏi.

“Kẹp tóc? Tôi không có bạn gái, lấy đâu ra thứ đó?” Hạ Phi cũng coi như là người từng thấy thành phố, cậu ta đưa tay ra trước mặt Mục Tư Thần hỏi, “Chuyện tôi mơ thấy, không phải cũng biểu hiện ở trong hiện thực chứ?”

“Ừm, cậu bị người ta trói lại, gạo nấu thành cơm, cậu không theo, chị ta liền muốn gϊếŧ chết cậu.” Mục Tư Thần tổng kết ngắn gọn.

Hạ Phi mặt đều tái rồi.

Toàn bộ kẹp tóc đều hóa thành tro bụi, quét qua không còn gì nữa, nhưng Hạ Phi cũng không muốn tấm ga trải giường đó nữa. Cậu ta thay ga trải giường ngay tại chỗ, khó chịu mà ném nó vào túi đựng rác, định tìm nơi có lò hơi thiêu hủy.

“Ngược lại cũng không cần đốt đâu, vấn đề ở kẹp tóc con bướm, không phải ga giường. Nếu đối phương còn không buông tha cậu, đổi ga giường cũng vậy thôi. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, thì cứ giặt lại là được rồi.” Mục Tư Thần khuyên nhủ.

“Vậy……” Tầm mắt Hạ Phi dừng ở bạch tuộc nhỏ trên vai Mục Tư Thần, “Nếu không, cậu đưa thú nhồi bông của cậu cùng giặt luôn đi, tiện thể tinh lọc ga giường của tôi luôn.”

Mục Tư Thần: “……”

Bạch tuộc nhỏ: “……”

Hạ Phi thật sự đúng là đứa bé lanh lợi, nghĩ ra cách khiến cho người ta khâm phục. Mấy ngày hôm trước vẫn là Thánh thú nhồi bông, hiện tại liền biến thành bạch tuộc khử trùng.

“Không bàn nữa, thú nhồi bông của tôi tự tôi giặt.” Mục Tư Thần nói.

“Được rồi, vậy để tôi bỏ thêm nước giặt quần áo và thuốc khử trùng vào.” Hạ Phi xách theo ga giường đi ra ngoài.

Còn Mục Tư Thần cùng bạch tuộc nhỏ ngồi ở ghế trên, tự hỏi chuyện này.

Cậu nhớ tới tối hôm qua trong mơ, Tần Trụ nhắc tới “Thẩm thấu”.

Tô-tem con bướm quá giống với sức mạnh của thế giới game, có khi nào chính là sức mạnh thẩm thấu từ thế giới kia hay không?

Cậu không thể sử dụng sức mạnh trong thế giới hiện thực, nên giải quyết vấn đề này thế nào đây?

Mục Tư Thần lướt app game, nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn nhắc nhở cậu, bởi vì cậu đạt đến cấp 25, game đã mở chức năng tư vấn dịch vụ khách hàng, có thắc mắc có thể tìm tư vấn dịch vụ khách hàng.

Mục Tư Thần quyết đoán mở ra giao diện dịch vụ khách hàng, nói ngắn gọn chuyện gặp phải con bướm này.

【 Hệ thống đang rà quét trạng thái của người thân cận của Hy Vọng 007, xin chờ đợi……】

【 Rà quét xong, kiểm tra đo lường được người thân cận của Hy Vọng 007 từng bị một sức mạnh nào đó tấn công. 】

Mục Tư Thần: “……”

Người thân cận của Hy Vọng 007…… Hệ thống thế mà thật sự nghiêm túc gọi luôn cái danh hiệu này.

Mục Tư Thần gửi tin nhắn: 【 Tại sao thế giới hiện thực có sức mạnh của bên kia? Tôi nên đối phó với nó như thế nào? 】

Dịch vụ khách hàng: 【 Có trao đổi sẽ có còn sót lại, mạng lưới dày đặc đến đâu cũng sẽ có kẽ hở. Kiểm tra đo lường được sức mạnh không mạnh, tạo thành ảnh hưởng cho thế giới cực kỳ nhỏ bé, thậm chí còn ít hơn so với thiệt hại của loài kiến, có thể bỏ qua. 】

Mục Tư Thần: 【 Chẳng lẽ cứ mặc kệ sao? 】

Dịch vụ khách hàng: 【 Người chơi có thể đi tìm ngọn nguồn năng lượng, chỉ cần tìm được ngọn nguồn, thì có thể thu thập. 】

Mục Tư Thần: 【 Thu thập? Không phải đuổi đi sao? 】

Dịch vụ khách hàng: 【 Nó sẽ trở thành hướng dẫn của bạn. 】

Hướng dẫn…… cũng là hệ thống đã lựa chọn trấn nhỏ tiếp theo, chỉ chờ bọn họ đối đầu với con bướm thôi.

Thảo nào app nhắc nhở bọn họ có thể nghỉ ngơi trong khoảng thời gian ngắn, chờ đợi thời cơ.

Đáng tiếc lần nghỉ ngơi thật sự là quá ngắn ngủi, chỉ mới qua một đêm, thời cơ đã xuất hiện.

Không, phải nói, thời cơ này vẫn luôn ở đây, chỉ là Mục Tư Thần không nó không liên kết nó với việc đi đến các trấn nhỏ khác.

Mục Tư Thần: 【 Tôi nên làm như thế nào? Thu thập bằng cách nào? 】

Dịch vụ khách hàng: 【 Người chơi có thể tìm kiếm đạo cụ có năng lực ghi chép trong trấn nhỏ, đợi sau khi tìm được ngọn nguồn thì thu vào trong đó. 】

Năng lực ghi chép? Điều đầu tiên Mục Tư Thần nghĩ đến chính là thư viện.

Mặc dù mạnh như Thẩm Tễ Nguyệt, sau khi tiến vào thư viện cũng phải lưu lại một quyển sách, nếu nói đạo cụ đạo cụ có năng lực ghi chép trong trấn nhỏ, thì nhất định là thư viện.

Cậu chạm mở bản đồ trấn nhỏ, tiến vào thư viện.

Cấu trúc của thư viện trên di động giống hệt như những gì Mục Tư Thần trong thực tế, nhưng ở trên di động Mục Tư Thần lại nhìn được toàn diện hơn một chút, cậu phát hiện trong một góc tầng 1, thế mà còn có một cầu thang dẫn xuống đất.

Chạm vào cầu thang, nhắc nhở lại là “Không có quyền hạn”.

Mục Tư Thần lập tức nghĩ tới hai khu vực không xác định không thể vào trong thư viện, ngay đến Thẩm Tễ Nguyệt cũng từng muốn tiến vào mà bị cản lại.

Mục Tư Thần: 【 Thư viện chỉ là một “Trụ”, tại sao lại có khu vực không xác định? 】

Dịch vụ khách hàng: 【 Toàn bộ nội dung nơi đó đều do “Thiên Không Chi Đồng” lưu lại, là những điều chưa biết và nỗi sợ hãi mà hắn chứng kiến, hắn biến những ấn tượng này thành sách lưu lại trong thư viện, phong ấn dưới mặt đất. Cũng làm cho thư viện vì phong ấn tri thức vượt qua Tàng Tinh, có được một số sức mạnh khác với các “Trụ” khác. 】

Mục Tư Thần: 【 Hơn Tàng Tinh bao nhiêu? 】

Dịch vụ khách hàng: 【 Xin người chơi hãy kiềm chế lòng hiếu kỳ, chờ khi thực lực của bạn đủ chịu đựng được, tầng hầm ngầm thư viện tự nhiên sẽ mở ra với bạn. 】

Không cần hỏi, nhất định không chỉ có vượt xa Tàng Tinh đơn giản như vậy, ngay đến Thẩm Tễ Nguyệt muốn tiến vào cũng không thế tiến vào, ít nhất là Di Thiên……

Không, có thể là cấp bậc bí mật cao hơn nữa.

Mục Tư Thần chỉ có thể tạm thời không đi để ý đến tầng hầm ngầm giống như quả bom không hẹn giờ này, tập trung tìm đạo cụ ở trong thư viện, cậu nhanh chóng tìm thấy một hàng sách trống trên kệ sách, trên mỗi quyển sách đều hiện “Chờ ghi vào”.

Trong đó có hai quyển vốn đã bị niêm phong rồi, một cái vẽ một mặt trăng tròn, một cái vẽ vô số xúc tua.

Hai quyển này vừa thấy chính là Thẩm Tễ Nguyệt và Tần Trụ.

Thảo nào ngày hôm qua Tần Trụ nói cậu đã thỏa mãn điều kiện thẩm thấu vào trấn nhỏ của hai người họ, nhưng nhân thực lực không đủ, tốt nhất đừng đi.

Không biết khi nào, cậu mới có thể chủ động ra quân đến trấn Yêu Quái của Thẩm Tễ Nguyệt.

Lại càng không biết phải tới khi nào, cậu mới có thể đi gặp Tần Trụ.

Ngón tay Mục Tư Thần lướt qua bìa của hai quyển sách, chạm vào một quyển sách trống, một pop-up bắn ra.

【 Vui lòng quét nội dung để nhập vào quyển sách này. 】

App game còn xin cấp quyền sử dụng cameras với Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần không ngờ hệ thống lại nhập gia tùy tục như vậy, có thể tùy tiện đưa người ta đến một thế giới khác, nhưng app mở cameras còn cần phải cấp quyền nữa.

Cậu cạn lời cấp quyền, app lại bắn ra một khung pop-up.

【 Không kiểm tra đo lường thông tin đáng để nhập. 】

Mục Tư Thần vừa muốn tắt app, lúc này bạch tuộc nhỏ đã rất nhàm chán vẫy các xúc tu, một cái xúc tu bị app game nhập vào!

“Tích” một tiếng, sách trống không biến thành một cái bìa xúc tu.

【 Nhập thông tin có liên quan với “Người có lý trí tương đối” hay không? Nhắc nhở, thư viện đã ghi thông tin này, xin đừng lãng phí sách. 】

Mục Tư Thần vội vàng nhìn về phía bạch tuộc nhỏ, chi thấy bạch tuộc nhỏ vốn dĩ chỉ còn lại sáu xúc tu lại mất đi một cái.

Ngay bản thân nó cũng bị giật mình, nâng tất cả xúc tu lên ngó trái ngó phải, mặc kệ đếm bao nhiêu lần cũng chỉ có năm cái, mắt to tức khắc tràn ngập hơi nước.

Mục Tư Thần cuống quít chạm “Không”, một cái xúc tu màu lam mượt mà rơi ra từ camera điện thoại.

Mục Tư Thần đưa tay tiếp được xúc tua, đưa cho bạch tuộc nhỏ: “Còn có thể nối vào được không?”

Năm cái chân của bạch tuộc cùng đồng thời ôm lấy cái xúc tua kia, xúc tua đó từ từ trở nên trong suốt, chậm rãi hòa vào trong cơ thể.

Rất nhanh, thú nhồi bông bạch tuộc lại mọc ra một cái xúc tu.

Lúc này Mục Tư Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Sức mạnh của thư viện nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, thế mà có thể thu sức mạnh của thế giới khác vào sách ở trong hiện thực như thế này.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì bạch tuộc nhỏ vẫn chưa chống cự, đã sớm ngoan ngoãn mà làm thú nhồi bông của Mục Tư Thần, bị đánh lén dưới tình huống không hề đề phòng chút nào.

Từ việc một cái tát của bạch tuộc nhỏ đập bay dây thừng ở trong mơ của Hạ Phi có thể thấy sức mạnh của nó vẫn rất mạnh, mà có thể sinh ra ảnh hưởng với hiện thực, chỉ là nó sẽ không chủ động sử dụng mà thôi.

“Vừa rồi là tôi không cẩn thận, cậu đừng nóng giận, tôi mời cậu ăn sáng nhé.” Mục Tư Thần nói, “Cậu chỉ có thể uống chất lỏng, muốn ăn cái gì? Sữa đậu nành, sữa bò, tào phớ gì cũng được phải không?”

Bạch tuộc nhỏ vỗ vỗ tay của Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần bất ngờ đã hiểu ý của nó, cậu không đồng ý nói: “Sáng sớm tốt nhất đừng ăn lẩu cay và Coca, không tốt cho dạ dày, dạ dày tôi chịu không nổi.”

Bạch tuộc nhỏ chỉ có thể ăn canh, nếu là gọi lẩu cay, đồ ăn bên trong vẫn là Mục Tư Thần ăn.

Huống hồ sớm như vậy, cũng không có cửa hàng lẩu cay nào mở cửa.

Bạch tuộc nhỏ vừa nghe đến sẽ làm dạ dày của Mục Tư Thần bị đau, thì cố mà chỉ sữa đậu nành, yêu cầu bỏ nhiều đường một chút.

Tà thần figure còn khá dễ nuôi, hiểu tiếng người, có thể kết nối, còn săn sóc cậu nữa.

Mục Tư Thần đạp xe đến cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường mua sữa đậu nành, cháo, bánh bao và bánh quẩy, còn mua thêm phần cho Hạ Phi.

Cậu mang đồ ăn sáng trở lại ký túc xá, Hạ Phi vừa vặn giặt xong ga trải giường, nhìn thấy cậu thì lập tức nói: “Tôi không muốn đến đơn vị tồi tệ này nữa, lát nữa đi làm tôi sẽ gọi điện thoại từ chức. Ba tôi nhất định sẽ mắng ta, mắng thì mắng đi, ta chính là thực tập sinh, từ chức cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.”

“Đừng, tôi đi cùng cậu.” Mục Tư Thần nói, “Ngày hôm qua không phải tôi nói muốn đến công ty cậu làm nhân viên tạp vụ sao? Cậu giúp tôi hỏi chưa?”

Hạ Phi lập tức hiểu ý của Mục Tư Thần ý tứ: “Cậu cùng tôi đi cứu thế giới à?”

“Tôi không có bản lĩnh đó, nó cũng sẽ không uy hϊếp toàn bộ thế giới, nhiều nhất chính là gieo họa cho nhân viên ác cậu công ty một chút, giống như là…… Xã hội hiện đại bỗng nhiên xuất hiện một con hồ ly tinh có đạo hạnh mấy trăm năm thải âm bổ dương.” Mục Tư Thần nói, “Hệ thống nói với tôi có thể thu thập sức mạnh của nó, tôi cũng tìm được phương pháp sử dụng đạo cụ trong thế giới hiện thực, cậu không cần sợ hãi như vậy, chúng ta có thể đi gặp nó.”

“Đúng là rất giống hồ ly tinh, không bị cô ta mê hoặc còn sẽ đi vào giấc mộng.” Hạ Phi nghe được có cách giải quyết thì liền lên tinh thần trong nháy mắt, cậu ta nói với Mục Tư Thần, “Ngày hôm qua tôi xin nghỉ chưa kịp nói, để tôi gửi tin nhắn cho chị gái nhân sự của chúng tôi, hỏi xem có thể thuê cậu làm bán thời gian hay không.”

9 giờ đi làm, hiện tại đã là 8 điểm, Hạ Phi chỉ gửi tin nhắn cũng không tính là rất làm phiền.

Không quá một hồi, Hạ Phi giơ dấu ‘OK’ với Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần hai ba miếng ăn xong bữa sáng, bỏ bạch tuộc nhỏ vào ba lô, chuẩn bị cùng Hạ Phi đi làm.