Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 1 - Chương 21: Bắt Đầu Hành Động

Nếu đúng như suy đoán của cậu, muốn tìm được “Trụ” thì gần như là một chuyện không thể nào làm được, bởi vì “Trụ” này hoàn toàn không có thực thể. Mục Tư Thần nhíu chặt mày.

“Đúng rồi, khi tôi đẩy người bệnh chạy, cũng cảm nhận được tầm mắt này. Còn không phải kiểu ánh mắt quét nhẹ qua một cái này, mà là giống như có người hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái.” Trình Húc Bác nói, “Sau đó thì phát thanh vang lên.”

Mục Tư Thần nhìn về phía Trình Húc Bác, một ý nghĩ dần dần hình thành ở trong đầu cậu.

“Wow! Tàn nhẫn vậy luôn?” Trì Liên cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, “Anh chỉ đẩy người bệnh ra cửa, sao nhận được ánh mắt còn nghiêm hơn khi ba chúng ta tạo team tuyệt vọng thế?”

Trình Húc Bác nói: “Dùng tư duy chuyên nghiệp của tôi giải thích, đây là chương trình tự động sửa lỗi.

“Cái này giống như một phần nhỏ trong chương trình game, cô nạp 100 đồng. Chương trình sẽ tự động ghi lại 100 đồng đã thu vào này, nhưng sẽ không quá xem trọng, dù sao thì cũng có rất nhiều người nạp 100 đồng.

“Nhưng nếu lúc này hệ thống nạp tiền xuất hiện bug nhỏ, cho dù là một bug rất nhỏ, chương trình cũng sẽ nhanh chóng báo lỗi, dù sao cái này cũng rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến khoản thu về sau.”

Trì Liên gật gật đầu nói: “Vừa rồi ba người chúng ta lập team tuyệt vọng, cũng tương đương với nạp 100 đồng, nhận được một ánh nhìn quét qua của viện điều dưỡng, tương đương với tự động ghi lại số tiền nạp.

“Anh đẩy người bệnh ra khỏi phòng bệnh, tuy rằng không biết là nguyên lý gì, nhưng tương đương với việc kích hoạt hệ thống nạp tiền của viện điều dưỡng, viện điều dưỡng lập tức báo lỗi, cho nên anh mới bị hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái.”

“Chính là cái nguyên tắc này.” Trình Húc Bác nói.

Hai người dùng nguyên tắc của xã hội hiện đại giải thích những chuyện xảy ra trong viện điều dưỡng, chỉ vì cải thiện tâm trạng, làm cho bản thân không còn cảm xúc tiêu cực và phấn chấn lên.

Những ví dụ và đối thoại của bọn họ đã hoàn thiện kế hoạch của Mục Tư Thần.

Tuy rằng kế hoạch này cực kỳ nguy hiểm, người thực hiện hơi vô ý thì sẽ có khả năng bị ô nhiễm, biến thành một kẻ điên từ đầu đến đuôi, cuối cùng trở thành cấp dưỡng cho “Trụ”.

Nhưng hiện tại, cũng chỉ có kế hoạch này là có khả năng thành công cao nhất.

Mục Tư Thần là người được chọn phù hợp để thực hiện kế hoạch này nhất.

Nếu có thể, Mục Tư Thần cũng không muốn mạo hiểm, không muốn đẩy bản thân đến bên bờ vực thẳm.

Nhưng đây là kế hoạch do cậu nghĩ ra, dựa vào suy đoán cũng chưa chín chắn của cậu, cho nên phải để cậu gánh, không thể liên lụy người khác.

Nhưng cậu cũng không đi chịu chết một cách vô ích. Cậu phải chuẩn bị thật đầy đủ, phải cho bản thân có được sự bảo vệ đầy đủ thì mới hành động.

Trong viện điều dưỡng không có đủ trí tuệ và năng lực, chỉ có thể vận hành tự động này, không có gì có thể bảo vệ được cậu hơn quy tắc.

Mục Tư Thần ngẩng đầu nhìn tờ giấy viết quy tắc, nhìn hai quy định bổ sung trên đó, tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể viết quy định trên quy tắc bổ sung để có thể bảo vệ mình trong một khoảng thời gian.

Trước mắt, muốn bổ sung quy tắc, tựa như chỉ có thể xuống tay từ người bệnh, dù sao đây cũng là “hệ thống nạp tiền” của viện điều dưỡng.

Nhưng Mục Tư Thần phải viết chính là một quy tắc đủ để bảo vệ hành động của người tình nguyện không bị ảnh hưởng, phải làm thế nào mới có thể đặt chủ thể giới hạn quy tắc lên người tình nguyện đây?

Tầm mắt của Mục Tư Thần dừng ở điều thứ nhất trên quy tắc bổ sung “Nhân viên y tế có thể tiến vào bất kỳ phòng nào trong viện điều dưỡng”, đây là một quy định cực kỳ có lợi cho nhân viên y tế, Diêu Vọng Bình đã dùng cách nào lợi dụng bug của viện điều dưỡng để viết ra được quy định này chứ?

Mục Tư Thần thử tưởng tượng bản thân là Diêu Vọng Bình, nhớ đến một người có tính cách cực kỳ lý trí máu lạnh, vì đạt được mục đích mà có thể hy sinh bất kỳ ai.

Cậu bắt chước điều kiện của Diêu Vọng Bình, người này có năng lực, có tô-tem của Tần Trụ bảo vệ, có lẽ còn có trợ thủ từ trấn Tường Bình.

Nếu cậu là Diêu Vọng Bình, muốn tăng thêm một quy tắc hành động có lợi cho bản thân, nhất định sẽ không từ thủ đoạn, thậm chí hy sinh cả bạn đồng hành của mình.

Kết hợp những điều kiện này lại, Mục Tư Thần mô phỏng ra được một kế hoạch có thể thực hiện được.

Trong kế hoạch này, Diêu Vọng Bình có thể bảo bạn đồng hành đóng kín một cửa phòng nào đó, sau đó làm một ít việc mà viện điều dưỡng không hy vọng xảy ra ở trong phòng, ví dụ như mượn sức mạnh của Tần Trụ tinh lọc mụn nước con mắt trên người của người bệnh hoặc người nhà.

Trong viện điều dưỡng, mặc dù người bệnh thành công biến thành người nhà, mụn nước con mắt trên người anh ta cũng sẽ không thật sự biến mất, chỉ là chuyển dời từ người bệnh đến trên người của người nhà.

Mụn nước con mắt xấu xí là nguồn gốc khiến người khác ghê tởm và sợ hãi người bệnh, nếu viện điều dưỡng muốn tạo ra tuyệt vọng, thì mụn nước con mắt nhất định không thể bị bất kỳ cách gì tinh lọc, chỉ có thể truyền từ người này sang người khác, có thể tăng lên chứ không thể giảm bớt.

Hành vi tinh lọc mụn nước con mắt của bạn đồng hành Diêu Vọng Bình tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của chương trình tự động viện điều dưỡng, nó sẽ ra lệnh cho Diêu Vọng Bình mau chóng bổ sung quy tắc, sửa bug.

Lúc này, Diêu Vọng Bình đã có thể bổ sung một điều “Nhân viên y tế có thể tiến vào bất kỳ phòng nào trong viện điều dưỡng”, có quy tắc này bảo vệ, anh ta có thể xông vào trong phòng, ngăn cản bạn đồng hành tinh lọc mụn nước con mắt.

Đương nhiên, vì đánh lừa chương trình tự động viện điều dưỡng, vị bạn đồng hành người dị đoan sử dụng sức mạnh của Tần Trụ đã định trước là sẽ bị Diêu Vọng Bình hy sinh.

Theo cách nhìn của Diêu Vọng Bình, cho dù có tự tay làm ô nhiễm một hai bạn đồng hành, nhưng có thể đạt được mục đích thì mọi thứ đều đáng cả.

Sau khi trong đầu mô phỏng ra kế hoạch này, trước mắt trái của Mục Tư Thần liền hiện ra một vài hình ảnh.

Trong thoáng chốc, cậu giống như thật sự thấy được Diêu Vọng Bình xông vào trong một nhà vệ sinh, xốc một người bệnh ra, mụn nước con mắt trên cánh tay của người bệnh kia đã biến mất hơn phân nửa.

Diêu Vọng Bình không biết đã nói gì đó với người bệnh kia, ánh mắt người bệnh kia dần dần tan rã, cánh tay lại mọc đầy mụn nước con mắt thêm một lần nữa.

Sau đó ánh mắt của người bệnh này dại ra, đi vào thang máy, ấn vào nút xuống tầng hầm.

“Đây là cái gì?” Mục Tư Thần che mắt trái lại âm thầm thầm nghĩ.

Chẳng lẽ bởi vì cậu vừa lúc đoán trúng hành động của Diêu Vọng Bình, mắt trái liền tự động “nhìn” thấy được chuyện đã xảy ra trước đó?

Năng lực mắt trái mà cậu lấy được từ sau khi nhìn trộm Con Mắt Bự, trước mắt đã cho thấy ba loại năng lực.

Loại thứ nhất, khi người được ưu ái Vũ Mục gϊếŧ chết bốn người chơi, Mục Tư Thần cúi đầu không nhìn, mắt trái lại tự động hiện ra hình ảnh cho cậu thấy chuyện gì đang xảy ra. Đây là năng lực mặc dù không chủ động nhìn chăm chú, chỉ cần sự kiện phát sinh trong phạm vi tầm nhìn của cậu, chỉ cần cậu muốn biết thì có thể “nhìn” thấy được.

Loại thứ hai, nhìn thấy linh hồn bốn người chơi đã chết bị hấp thu, hiện thân tô-tem của Tần Trụ. Đây là năng lực có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy, trực tiếp đánh vào bản chất thông qua hiện tượng.

Loại thứ ba, chính là mới vừa rồi, sau khi cậu đoán trúng hoặc là biết Diêu Vọng Bình làm cái gì, có thể “nhìn” thấy mọi chuyện đã xảy ra.

Tổng kết lại ba loại năng lực này chính là “Muốn thấy thì có thể thấy”, “Mọi thứ đều có thể thấy được” và “Biết cũng có thể nhìn thấy”.

Mục Tư Thần không rõ bản thân vì sao trộm được ba loại năng lực này, nhưng có thể tưởng tượng, Con Mắt Bự cũng có được ba loại sức mạnh này.

Nói cách khác, chờ “Ban ngày” kế tiếp đến, mặc dù tất cả những việc bọn họ làm đều là trong lúc Con Mắt Bự nhắm mắt, chỉ cần Con Mắt Bự mở mắt, thì đều có thể ‘nhìn’ thấy được rõ ràng mọi hành động của bọn họ ở trong “Đêm tối”.

Bọn họ cũng không có thời gian cho “Đêm tối” thứ hai, đêm nay cần phải giải quyết cho xong hết.

Không có đường lui rồi.

Vẻ mặt của Mục Tư Thần dứt khoát, chỉ vào 《 Quy định quản lý》 nói: “Tôi muốn thêm một quy tắc, ‘không được làm tổn thương người tình nguyện, không được ngăn cản hành động của người tình nguyện’.”

“Tại sao lại thêm quy tắc này?” Trì Liên sửng sốt, “Như vậy chẳng phải chúng ta sẽ không có cách nào biến người tình nguyện thành người bệnh, từ đó tạo ra Miếng dán Bản Thân sao? Miếng dán Bản Thân của anh rất có ích mà.”

“Yên tâm, miếng dán Bản Thân sẽ không thiếu.” Mục Tư Thần cười cười nói.

Trì Liên hơi hơi thả lỏng, lại chợt phiền muộn nói: “Muốn thêm quy tắc sẽ rất khó nhỉ? Vừa rồi chúng ta đánh nhiều người tình nguyện như vậy, viện điều dưỡng cũng không thèm liếc nhìn chúng ta một cái.”

Mục Tư Thần đã tính trước, cậu nói: “Đó là bởi vì chúng ta biến người tình nguyện thành người bệnh, viện điều dưỡng chỉ mong người bệnh tăng lên, đương nhiên sẽ không để ý đến chúng ta.”

“Bây giờ tôi đi đến khống chế người tình nguyện trong thang máy rồi đập một trận nha?” Trình Húc Bác hỏi, “Mà tôi đánh thắng được anh ta sao? Hai cọng râu con mắt kia trông đáng sợ muốn chết.”

Mục Tư Thần: “…… Tôi nghĩ, nếu anh tấn công anh ta, cho dù anh ta không đánh lại anh thì cũng có thể gọi nhiều người tình nguyện đến hỗ trợ đấy.”

“À, đúng rồi, người tình nguyện có năng lực suy nghĩ, không giống với chương trình tự động viện điều dưỡng này.” Trình Húc Bác gãi gãi đầu.

“Vậy…… Tôi biến Trình Húc Bác thành người tình nguyện, sau đó chúng ta cùng đánh anh ta?” Trì Liên đưa ra kiến nghị.

Mục Tư Thần: “…… Chúng ta biến người tình nguyện thành người bệnh, viện điều dưỡng cũng không để ý tới, chẳng lẽ đánh bị thương hoặc là đánh chết một người tình nguyện, viện điều dưỡng sẽ quan tâm đến sao?”

“Cũng đúng ha, chúng ta nên làm sao đây?” Trì Liên hỏi.

“Mấu chốt còn ở trên người của người bệnh, chúng ta phải lợi dụng người bệnh sao cho hợp lý.” Mục Tư Thần nói, “Dù sao bọn họ cũng là ‘hệ thống nạp tiền’ của chương trình.”

Diêu Vọng Bình lợi dụng người bệnh bổ sung quy tắc, quy tắc bổ sung của Trình Húc Bác cũng có liên quan với người bệnh, cậu cũng phải bắt đầu từ người bệnh.

“Tìm được người bệnh và người tình nguyện có thể phối hợp với chúng ta, để cho người tình nguyện làm ra hành động như đang làm tổn thương người bệnh, trên thực tế là chữa trị cho anh ta, sau đó bị bên thứ ba cắt ngang, cách cắt ngang có thể là có thể sử dụng cách đập một trận mà hai người thích.” Mục Tư Thần nói.

Trì Liên: “Không phải chúng tôi thích đánh……”

Trình Húc Bác thì nói: “Viện điều dưỡng thấy một người bệnh sắp được điều trị lại bị cắt ngang, cũng giống như nạp tiền vào đến một nửa thì giao dịch thất bại, loại bug này đương nhiên là phải sửa rồi!”

“Đúng rồi, lúc này chúng ta đã có thể dễ dàng viết quy tắc bảo vệ người tình nguyện.” Mục Tư Thần gật gật đầu.

Trì Liên hỏi: “Nhưng viết quy tắc này có ích lợi gì chứ? Đội trưởng, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”

“Hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.” Mục Tư Thần nói, “Phá hư ‘Trụ’ ở trong viện điều dưỡng này!”

Trì Liên không rõ Mục Tư Thần muốn hành động như thế nào, nhưng cô tin tưởng ân nhân vô điều kiện, vỗ vỗ ngực nói: “Cần tôi làm cái gì, đội trưởng, ngài cứ việc căn dặn!”

“Hiện tại biến tôi thành người tình nguyện đi.” Mục Tư Thần căn dặn nói.

Trì Liên nói: “OK, vậy tôi cần phải mượn giá trị năng lượng của đội trưởng Mục một chút!”

“Cứ việc sử dụng đi.” Hiện tại Mục Tư Thần có 300 giá trị năng lượng, cũng đủ để Trì Liên sử dụng năng lực Cắt dán hai lần.

Bọn họ đi dạo lầu 1 một vòng, tìm được một người tình nguyện đang quét WC, Trì Liên thuận tay chộp một cái vào hư không, lấy kéo ra, cô nhẹ nhàng cắt hai cái, trao đổi thẻ tên của hai người.

Người tình nguyện trở thành “Người nhà: Sa Đại Nhãn”, mà Mục Tư Thần lại trở thành “Người tình nguyện: Trương Tam Tam”.

Trình Húc Bác hết sức hâm mộ, nói: “Hai người có thể xài chung giá trị năng lượng luôn, đã thế, đây là năng lực hợp tác tổ đội sao? Tôi có thể cùng tổ đội với hai người không?”

Hoàn toàn không phải xài chung giá trị năng lượng, là tín đồ Trì Liên tùy tiện sử dụng giá trị năng lượng của cậu, thậm chí còn không cần qua sự đồng ý của cậu nữa. Mục Tư Thần có chút đau lòng mà thầm nghĩ.

“Tạm thời anh không thể cùng tổ đội với tôi được, một khi thành tổ đội thì thân phận của anh sẽ biến thành người bệnh, chờ khi nguy cơ kết thúc, tôi sẽ giải thích điều kiện vào đội với anh, đến lúc đó anh hãy quyết định có muốn trở thành đồng đội (tín đồ) với tôi hay không.” Mục Tư Thần nói.

“Được, vậy kế tiếp chúng ta đi đâu tìm một người bệnh để phối hợp đây?” Trình Húc Bác hỏi.

Mục Tư Thần: “Đến lầu 7, tìm người bệnh của tôi, anh có thể đến lầu 7 không?”

Trình Húc Bác: “Người bệnh của tôi ở lầu 3, có điều văn phòng của bác sĩ Diêu Vọng Bình ở lầu 7, tôi có thể đi.”

Bác sĩ chữa trị cho người bệnh của Trình Húc Bác thế mà lại là Diêu Vọng Bình sao? Vậy cần phải hành động nhanh hơn, nếu không Diêu Vọng Bình vô cùng có khả năng sẽ vì đạt được mục đích của anh ta mà làm hại đến người nhà và người bệnh nữa.

Ba người cùng đi vào phòng 704, Mục Tư Thần dặn hai người chờ ở ngoài cửa, vừa nghe ám hiệu thì vọt vào cắt ngang hành động của cậu ngay.

Sau khi bọn họ bàn bạc biện pháp đối phó xong, Mục Tư Thần mở cửa phòng.

Thẩm Tễ Nguyệt đang yên tĩnh ngồi ở trên giường bệnh chờ cậu.