Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 1 - Chương 20: Đào Thải Vị Trí Cuối Cùng

Mục Tư Thần bước nhanh qua thì thấy quy định bổ xung mà Trình Húc Bác đang viết, nói: “Người nhà không được phép đặt người bệnh và giường bệnh vào xe đẩy để di chuyển đi khắp nơi.”

Mục Tư Thần: “……”

Hình ảnh quy tắc bổ xung này của Trình Húc Bác cũng mạnh quá mạnh rồi.

Những chữ mà Trình Húc Bác viết xuống đều lóe lên một tia sáng đỏ, sau đó từng câu từng chữ được in ở trên trang giấy, nhìn mấy chữ này, Mục Tư Thần lập tức sinh ra một loại cảm giác bị trói buộc.

Còn Trình Húc Bác nghiêng đầu như thể đang cẩn thận lắng nghe cái gì đó, theo sau vừa lòng gật gật đầu, rồi đặt bút ở trên tường.

Trên vách tường có cái móc, cái móc này buộc chặt cây bút. Sau khi Trình Húc Bác thả lỏng tay, cây bút liền biến mất không thấy đâu.

Sau khi làm xong tất cả, lúc này Trình Húc Bác mới nhìn thấy Mục Tư Thần đứng ở phía sau mình, anh ta vui sướиɠ nói: “Người anh em, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi! Game này tà môn quá, chúng ta lập team đi, được không?”

Tầm mắt Mục Tư Thần dừng ở thẻ tên trên ngực của anh ta, không ngoài dự đoán, phía trên viết “Người nhà: Trình Húc Bác”.

Đồng thời, Mục Tư Thần cũng chú ý tới, Trì Liên ngay từ đầu đã gọi cậu là “Ân nhân”, còn Trình Húc Bác lại là “Người anh em”.

Không có miếng dán Bản Thân, cho dù có đủ thiện cảm và mức độ tin tưởng, Trình Húc Bác cũng không phải tín đồ của cậu.

Mục Tư Thần khẽ gật đầu, chỉ vào quy tắc bổ sung hỏi: “Anh đang làm cái gì đấy?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Trình Húc Bác tức khắc trắng bệch, chưa hoàn hồn, nói: “Khi tôi mới vừa tiến vào viện điều dưỡng, phát thanh liền bảo tôi phải đi chăm sóc người bệnh, tôi đi đến phòng bệnh được chỉ định tìm người bệnh mà mình phụ trách, kết quả thấy được một…… trời ạ, quá dọa người, tôi cũng không dám hình dung. Đáng sợ nhất chính là bệnh này còn là bệnh truyền nhiễm mới đau.”

Trình Húc Bác vươn tay cho Mục Tư Thần xem: “Cậu nhìn đi, trên tay tôi mọc đầy mụn nước con mắt đây này!”

Mức độ ô nhiễm của anh ta còn nghiêm trọng hơn Mục Tư Thần trước đó, trên nửa cánh tay đều là mụn nước con mắt.

“Sau đó thì sao?” Mục Tư Thần hỏi.

Trình Húc Bác: “Bệnh truyền nhiễm đó! Người bệnh kia còn kêu cái gì tôi không trị ở trên giường, chết cũng không trị, anh ta muốn chết, phải trở về đất nước Dạ Hoa, vứt bỏ cơ thể dơ bẩn này. Sau đó anh ta cũng không biết tìm được một con dao ở đâu, cứ vậy mà đâm thẳng vào cổ.

“Phát thanh lập tức nhắc nhở tôi, bảo tôi bảo vệ tính mạng của người bệnh, giúp bác sĩ chữa trị. Tôi lập tức đánh rơi dao của anh ta, nhưng anh ta vẫn kêu bậy.

“Tôi ấn chuông nhưng không ai tới. Tôi cũng không kịp chờ, nhanh chóng triển khai kỹ năng rồi nhét người bệnh và giường bệnh vào xe đẩy, muốn đẩy anh ta đi tìm bác sĩ.

“Ai biết khi vừa chạy đến thang máy thì đã bị người tình nguyện mọc hai cọng râu con mắt đuổi trở về.

“Phát thanh nói với tôi, trước khi người bệnh xuất viện thì cần phải bị trói ở trên giường bệnh. Tôi không tính là làm trái với quy định, nhưng tôi trực tiếp mang giường bệnh ra ngoài, đây là điều mà xưa này chưa từng có ở trong viện điều dưỡng.

“Phát thanh nói, đây là lỗ hỏng của quy tắc, lúc này có thể không tính là tôi làm trái với quy định, nhưng tôi cần phải viết bổ sung quy tắc, có quy tắc ràng buộc, lần sau tái phạm thì sẽ trừng phạt tôi.”

“Tôi còn tưởng rằng anh vừa đến viện điều dưỡng là có thể bổ xung quy định, còn đang bái phục anh đấy, ra là anh làm trái với quy định à!” Trì Liên thò lên nói.

“Trì Liên, cô cũng đến hả? Tôi còn tưởng rằng đã lạc mất cô rồi.” Trình Húc Bác nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ngay lập tức an tâm không ít, mụn nước con mắt đang không ngừng mọc trên cánh tay cũng dừng lan ra.

“Đúng vậy, vận may của chúng ta tốt ghê, với sương mù như vậy mà cũng có thể đi vào cùng một viện điều dưỡng thế này.” Trì Liên vui vẻ mà nói.

“Đúng rồi, tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại mọi người nữa.” Trình Húc Bác nói.

Mục Tư Thần chắc chắn nói: “Không phải vận may tốt, là viện điều dưỡng kêu gọi chúng ta.”

Trì Liên và Trình Húc Bác liếc nhau, trong đầu hiện lên những gì đã trải qua, chợt cảm thấy Mục Tư Thần nói rất có lý.

Niềm vui vừa gặp lại dần dần lui xuống, nhường chỗ cho sự bất an đang dần dần bao phủ lấy bọn họ.

Nhưng trạng thái tinh thần của Trì Liên rõ ràng tốt hơn Trình Húc Bác, cô liếc mắt nhìn Mục Tư Thần một cái, tức khắc tâm an, nói với Trình Húc Bác: “Không sao đâu, đội trưởng Mục rất thông minh, tin anh ấy nhất định sẽ không sao đâu!”

“Đội trưởng Mục? Không phải họ Sa sao?” Trình Húc Bác lại không thế ôm hy vọng mà nói.

Trì Liên giải thích với Trình Húc Bác về cái tên của Mục Tư Thần, Trình Húc Bác vỗ đầu một cái: “Hóa ra có thể viết tên giả, vậy mà tôi lại đi viết tên thật, lỗ rồi!”

Trì Liên thấy Trình Húc Bác không hiểu gì cả, thì nói toàn bộ chuyện mà trước đó Mục Tư Thần đã nói với cô cho Trình Húc Bác nghe.

Trình Húc Bác liên tục gật đầu: “À, còn có thể như vậy, ra là vậy. May mà gặp được hai người, viện điều dưỡng này nguy hiểm quá đi.”

Trì Liên nói: “Đúng vậy, chỉ là anh cũng rất lợi hại, thế mà có thể bổ sung thêm quy tắc, chúng tôi đang muốn tìm manh mối về cái này đấy. Đội trưởng Mục, nguyên lý bổ sung quy tắc này rốt cuộc là cái gì thế?”

Khi hai người nói chuyện, Mục Tư Thần đã nghĩ thông suốt cách bổ sung quy tắc.

Cậu giải thích nói: “Thật ra rất đơn giản, phát thanh vừa rồi cũng nhắc nhở Trình Húc Bác, là lỗ hổng của quy tắc.”

Trình Húc Bác sở dĩ có thể bổ xung quy tắc, là bởi vì anh ta đã làm chuyện mà viện điều dưỡng không cho phép, nhưng lại không có văn bản quy định rõ ràng. Cái này làm cho trình tự vận hành của bản thân viện điều dưỡng xuất hiện bug, bởi vậy cần phải bổ sung quy tắc để lấp lỗ hổng này.

Nói một cách đơn giản, chính là người bệnh bị khóa ở trên giường bệnh, chứng minh viện điều dưỡng là không cho phép người bệnh rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng bởi vì viện điều dưỡng đã khóa người bệnh lại, cũng không có thể hiện quy tắc này bằng hình thức văn bản, đây là một sự thật mà ai cũng biết rõ.

Nhưng chỉ cần không nói rõ bị cấm, thì đại diện cho có thể làm.

Trình Húc Bác gom cả giường bệnh và người bệnh khiêng ra khỏi phòng bệnh, cũng không có trái với quy định, nhưng đã làm ra chuyện viện điều dưỡng không cho phép.

Bởi vì hành động này của Trình Húc Bác đã làm cho lỗ hổng bị lộ ra, cho nên anh ta mới lấy được tư cách bổ sung quy tắc.

Nghe xong Mục Tư Thần giải thích, Trình Húc Bác cũng gãi gãi đầu hỏi: “Vậy tại sao phải bảo tôi bổ sung quy tắc chứ? Tôi chỉ là người nhà, lãnh đạo viện điều dưỡng đâu? Viện trưởng đâu?”

“Đúng vậy, hình như viện điều dưỡng không có lãnh đạo.” Trì Liên nói, “Hình như người thân cận Vũ Mục thường tới lui viện điều dưỡng, nhưng chúng ta không thấy được.”

Đối thoại của hai người đã nhắc nhở Mục Tư Thần.

Cậu nhớ tới Diêu Vọng Bình, trước đó Diêu Vọng Bình không kiêng nể gì mà lục tung các phòng khác nhau, hoàn toàn không quan tâm có bị người ta phát hiện hay không, trên thực tế cũng không có ai đến ngăn cản hành động của bọn họ.

Mặc kệ là Trì Liên sử dụng kỹ năng đổi thẻ tên, hay là Mục Tư Thần dùng kỹ năng biến mười người tình nguyện thành người bệnh, cũng chưa thấy ai quan tâm, thậm chí còn không có cảnh cáo.

Ngược lại, Trình Húc Bác chỉ là khiêng người bệnh ra khỏi phòng bệnh, thì liền có phát thanh cảnh cáo, cấm anh ta tiếp tục loại hành vi này.

Kích hoạt lỗ hổng của quy tắc, trái với quy tắc tiềm ẩn mới có thể nhận được cảnh cáo, hành động trước đó với Trì Liên không nhận được cảnh cáo, chẳng lẽ những hành vi đó lại là trong quy tắc cho phép sao?

“Chỉ là khiêng người bệnh ra khỏi phòng bệnh thì sẽ bị cảnh cáo, vậy tại sao biến bác sĩ, người tình nguyện thành người bệnh, lại không bị cảnh cáo chứ?” Mục Tư Thần hỏi.

“Đúng vậy, không có cảnh cáo chúng ta nha.” Trì Liên cũng không hiểu, nghiêng đầu nói, “Theo lý thuyết, chuyện mà chúng ta làm còn quá đáng hơn mới đúng?”

“Đúng rồi,” Trình Húc Bác cũng nói, “”Hai người quá đáng với bác sĩ và người tình nguyện như vậy, tôi chỉ là giúp người bệnh một chút thì đã bị cảnh cáo, tôi còn cảm thấy bản thân chẳng hề làm gì nữa.”

Mấy câu của Trình Húc Bác làm cho Mục Tư Thần đột nhiên nghĩ ra, cậu lập tức nói: “Hai cái khác nhau, thứ nhất, Trình Húc Bác là đối xử tốt với người bệnh, còn chúng ta là đối xử tệ với bác sĩ và người tình nguyện; thứ hai, mục tiêu hành vi của Trình Húc Bác là người bệnh, mục tiêu hành vi của chúng ta là những người khác.”

Trì Liên nghĩ nghĩ nói: “Cho nên hoặc là chúng ta không thể đối xử tốt với những người khác, hoặc là không thể đối xử tốt với người bệnh, cái viện điều dưỡng này vặn vẹo thật đấy.”

“Hơn nữa có vẻ như không được thông minh cho lắm, không có sự quản lý của con người.” Trình Húc Bác nhìn quy tắc mà mình viết nói.

“Chính là điểm này!” Mục Tư Thần nói, “Không đủ trí tuệ và năng lực!”

Theo hiểu biết của cậu đối với Con Mắt Bự, nếu Con Mắt Bự biết cậu đào chân tường của trấn Đồng Chi, tặng cho Tần Trụ mười tín đồ, Con Mắt Bự nhất định sẽ tức giận ngay tại trận, một con mắt lao nhanh đến, làm cho mấy người họ sụp đổ mà chết đi, còn muốn hấp thu bọn họ linh hồn.

Nhưng loại hành vi này lại được cho phép ở trong viện điều dưỡng.

Trình Húc Bác nói: “Tôi có hơi hiểu tại sao xảy ra tình huống này rồi.”

Tầm mắt của Mục Tư Thần và Trì Liên liền tập trung ở trên người Trình Húc Bác.

Trình Húc Bác có hơi ngượng ngùng, giấu cánh tay mọc đầy mụn nước con mắt, nói: “Là thế này, tôi là một lập trình viên có trình độ không cao lắm. Có đôi khi, kết quả vận hành của chương trình mà tôi viết sẽ phù hợp với yêu cầu của tôi, nhưng phương thức vận hành lại khác xa như trời với đất so với tưởng tượng của tôi.

“Yêu cầu của tôi với chương trình là từ A đến B, nhưng chương trình là từ A đến C đến D đến D rồi đến B, Kết quả nhất quán, còn quá trình thì phức tạp hơn rất nhiều, bản thân tôi cũng không biết nó vận hành như thế nào. Nhưng tôi sẽ không đυ.ng vào nó, dù sao nó vẫn đang hoạt động.”

Dựa theo so sánh của Trình Húc Bác, Mục Tư Thần phát hiện, cho nên viện điều dưỡng này kỳ thật là một chương trình mà Con Mắt Bự viết ra, thuận tiện tự động vận hành sau khi nó ngủ sao.

Nhưng với trình độ của Con Mắt Bự thì chỉ có thể viết ra loại chương trình có trí tuệ và năng lực không cao này, còn sẽ thường xuyên xảy ra bug, bởi vậy mới có thể bổ sung quy định quy tắc.

“Vậy viện điều dưỡng, mục đích cuối cùng của chương trình này là gì?” Trì Liên hỏi.

Trì Liên và Trình Húc Bác không rõ “Trụ” là cột trụ phạm vi của trấn nhỏ, Mục Tư Thần cũng không xác định tinh thần bọn họ có thể chịu được chân tướng của “Trụ” hay không.

Bởi vậy cậu không có giải thích với hai người họ, mà là ổn định tâm thần suy nghĩ về câu hỏi của Trì Liên.

Thẩm Tễ Nguyệt đã nói với cậu, duy trì “Trụ” chính là năng lượng được sinh ra từ những cảm xúc tiêu cực như tuyệt vọng, đau buồn… tương tự như vậy, viện điều dưỡng cần những cảm xúc tiêu cực này.

Cách để có được những cảm xúc này ở trong viện điều dưỡng là cơ chế đào thải cuối cùng.

Vị trí cuối cùng tự nhiên là người bệnh, mọi người đều có thể nhìn thấy được tình trạng bi thảm của người bệnh, không hy vọng sẽ trở thành người bệnh, vì cố gắng hết sức tránh để không trở thành người bệnh hoặc là thoát khỏi thân phận người bệnh, một khi rơi vào trong logic này, tâm hồn sẽ bị ô nhiễm, sinh ra cảm xúc tiêu cực không thể tự kiềm chế, cuối cùng trở thành cung cấp cho“Trụ”.

Căn cứ vào cơ chế đào thải này, mọi thứ trước đây đều trở nên hợp lý.

Vị trí của người bệnh là nằm ở dưới tầng chót, người bệnh tăng lên sẽ làm những người khác càng thêm khủng hoảng, dẫn đến càng thêm tuyệt vọng, viện điều dưỡng cần một lượng người bệnh liên tục không ngừng. Cho nên Mục Tư Thần không kiêng nể gì mà biến người tình nguyện thành người bệnh, viện điều dưỡng lại mặc kệ hành động này của cậu, không có ngăn cản.

Người bệnh là thảm nhất, không có tự do, làm cho người ta nhìn thôi cũng đã thấy sợ, tuyệt đối không thể làm cho người bệnh thoải mái được. Cho nên hành động đẩy người bệnh ra cửa của Trình Húc Bác, cần phải bị cấm.

Mục Tư Thần né sự thật về “Trụ”, cậu nói phân tích của mình về quy tắc của viện điều dưỡng cho hai người nghe.

“Có lẽ chỉ cần loại bỏ tồn tại vị trí cuối cùng này, viện điều dưỡng không cần ai quản lý, năng lượng của bản thân nó cũng đủ để duy trì vận hành, bởi vậy cho nên hành động của chúng ta sẽ tương đối tự do.” Mục Tư Thần nói.

“Cho nên mặc kệ là ai, chỉ cần anh ta tiến vào trong viện điều dưỡng thì nhất định phải biến người khác thành người bệnh, áp bức người bệnh, tẩy não người bệnh, làm cho người bệnh cũng cảm thấy cảm động hạnh phúc thích mụn nước con mắt từ tận đáy lòng?” Trình Húc Bác vén tay áo, chỉ vào cánh tay mình nói, “Thứ đồ chơi này tởm muốn chết, không đẹp chút nào!”

“Đối với người bệnh tốt một chút cũng sẽ bị cảnh cáo, tàn nhẫn quá đi.” Trì Liên nhớ tới bản thân vừa vào cửa đã bị nhận định là người bệnh, tức khắc cảm thấy không rét mà run.

Cô chà xát bả vai, mang theo khóc nức nở nói: “Tôi muốn về nhà, tôi còn có thể về nhà không?”

“Tôi cũng vậy, cho dù trở về trở về tăng ca biến thành đầu hói cũng được.” Trình Húc Bác cũng gục đầu xuống.

“Tôi cũng không biết chúng ta có thể trở về không.” Mục Tư Thần cười khổ một chút.

Ba người bị bủa vây bởi những cảm xúc chán nản, sự tuyệt vọng dần dần bao trùm lấy ba bọn họ.

Lúc này, Mục Tư Thần bỗng nhiên cảm thấy hình như có ai đó liếc nhìn mình một cái.

Cậu lập tức đứng dậy quan sát, cũng không phát hiện cái gì.

“Hai người có cảm thấy có người đang nhìn chúng ta hay không?” Mục Tư Thần hỏi.

“Có! Từ khi tiến vào game, tôi vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn tôi.” Trì Liên nói, cảm giác này lúc ‘Ban ngày’ đặc biệt rõ ràng, sau khi ‘Đêm tối’ thì giảm bớt không ít. Nhưng vừa rồi, có người mới nhìn chúng ta.”

Trình Húc Bác gật gật đầu: “Tôi cũng cảm nhận được. Ngày thường tôi không nhạy cảm với tầm mắt người khác như thế, sau khi vào nơi này thì ngược lại trở nên vô cùng nhạy bén.”

“Hẳn là sức mạnh của Con Mắt Bự ở trấn Đồng Chi đã làm cho chúng ta có được năng lực về mặt này, dẫu sao thì đây là một trấn nhỏ rất xem trọng con mắt.” Mục Tư Thần nói.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới Tần Trụ, nếu không phải đang ở trấn Đồng Chi, nói không chừng mặc kệ Tần Trụ nhìn cậu bao nhiêu cái, cậu cũng sẽ không phát hiện được.

“Vậy tại sao vừa rồi lại có người liếc mắt nhìn chúng ta?” Trì Liên hết sức sợ hãi, đau lòng mà ôm lấy hai tay mình.

“Không nhất định là người.” Mục Tư Thần phân tích nói, “Con Mắt Bự nhắm mắt, trong ‘ Đêm tối’ sẽ không thấy chúng ta. Chẳng lẽ nhìn chúng ta là viện điều dưỡng sao?”

“Chúng ta có làm chuyện gì đáng để chương trình chú ý không?” Trình Húc Bác hỏi.

Mục Tư Thần nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của ba người, tỉnh ngộ nói: “Là tuyệt vọng!”

Ba người đồng thời sinh ra cảm xúc tiêu cực, thu hút sự chú ý.

Nhưng bởi vì cảm xúc ba người cũng không quá tệ, chỉ là sa sút nhất thời, bởi vậy mới không dẫn đến nhiều sự chú ý, chỉ là liếc mắt nhìn một cái rồi kết thúc.

“Tôi nhất định phải phấn chấn lên,” Trì Liên vỗ vỗ ngực mình, “Trì Liên, mày là người bệnh xinh đẹp nhất trong cái viện điều dưỡng này!”

Trình Húc Bác: “…… Nếu cô so như vậy thì đúng là đẹp át vía hết rồi.”

Hai người nỗ lực trêu chọc đối phương, phấn chấn tinh thần, làm bản thân mau chóng thoát khỏi lốc xoáy cảm xúc tiêu cực.

Mục Tư Thần lại chợt nghĩ ra, nảy sinh một suy nghĩ to gan.

Mặc kệ là suy nghĩ lục tung toàn bộ viện điều dưỡng của Diêu Vọng Bình, suy nghĩ khi người bệnh xuất viện mới có thể nhìn thấy ‘Trụ’ của Thẩm Tễ Nguyệt, hay là suy nghĩ tìm kiếm điểm chung giữa các phương thức xuất viện của bốn thân phận, tất cả đều sai rồi!

Có khi nào, “Trụ” chân chính hoàn toàn không ở trong bất kỳ căn phòng nào trong viện điều dưỡng này hay không?