Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 1- Chương 18: Nhổ Lông Dê

Sau khi Trì Liên đánh ngất Kha Y, cô vẫn đang sợ hãi, không biết nên như thế nào cho phải.

Ai ngờ lúc này ân nhân lại xuất hiện ở trước mặt cô, thật sự giống như là đặc biệt đến cứu cô.

Điều này làm cho Trì Liên càng thêm biết ơn ân nhân, trong lòng tràn ngập sùng bái, tựa như ân nhân chính là Thần của cô.

Cô khát khao mà nhìn ân nhân, ai ngờ ân nhân lại nhìn cô bằng một ánh mắt cổ quái, tựa như cô thiếu ân nhân 800 triệu vậy.

Trì Liên không hiểu ra sao, kiểm tra bản thân một chút, thấy trên người không có khác thường, vô tội hỏi: “Ân nhân, tôi có vấn đề gì sao? Tôi bị ô nhiễm rồi sao?”

“Không, không có.” Mục Tư Thần lắc đầu.

Là cậu suýt chút nữa mất khống chế vì bị mất 20 điểm giá trị năng lượng, rất muốn đè đầu của Trì Liên xuổng rồi lột Miếng dán Bản Thân ngay sau gáy của cô ra.

Tín đồ là loại tồn tại không ngừng nhổ lông để của cậu sao? Vậy cậu còn cần tín đồ làm cái gì?

Hẳn là còn cách dùng khác, chỉ là hiện tại tín đồ quá ít, cậu chỉ có thể phát tiền lương để nuôi, chờ tín đồ nhiều hơn, hoặc là sau khi cậu tìm được “Trụ” hoàn thành nhiệm vụ tân thủ thì có thể nhận được lãi từ trên người tín đồ nhỉ?

Hiện tại Mục Tư Thần đã xem Trì Liên là kiểu đồng đội thiếu tiền cậu, tương lai sẽ còn không ngừng vay tiền cậu nữa.

“Chúng ta vẫn nên thảo luận xem hoàn thành nhiệm vụ như thế nào trước đi.” Mục Tư Thần nói, “Sau khi chị vào game, hệ thống có cho chị nhiệm vụ gì không?”

“Có,” Trì Liên đối Mục Tư Thần không hề có một chút đề phòng nào, thẳng thắn chân thành mà trả lời nói, “Vừa bắt đầu, hệ thống đã bảo tôi tìm ‘Trụ’ cũng xây dựng ‘nhà an toàn’, nhưng sau đó nội dung nhiệm vụ lại bỗng nhiên thay đổi.”

Mục Tư Thần: “Biến thành cái gì?”

Trì Liên: “Bảo tôi giúp đỡ một người chơi tên Mục Tư Thần thành lập trấn nhỏ lý tưởng thuộc về anh ta. Ân nhân, Mục Tư Thần là ai nhỉ? Cậu có quen anh ta không?”

Mục Tư Thần: “…… Là tôi.”

Trên thẻ tên cậu viết chính là tên “Sa Đại Nhãn”, Trì Liên có lẽ vẫn luôn cho rằng cậu là “ân nhân Sa Đại Nhãn” rồi.

Trì Liên kinh ngạc nói: “Tốt quá rồi! Lúc hệ thống đưa nhiệm vụ, tôi còn rất không sẵn sàng, nghĩ thầm tại sao phải bảo mình đi giúp người chơi không quen biết chứ. Hóa ra ân nhân chính là Mục Tư Thần, vậy cậu chính là đội trưởng của tôi rồi! Cậu muốn tôi làm cái gì thì cứ việc căn dặn đi!”

Mục Tư Thần: “Nhiệm vụ của chị thay đổi từ lúc nào?”

“Sau khi tôi rời khỏi quảng trường mới phát hiện nhiệm vụ bị sửa đổi, trước đó tôi bị người thân cận Vũ Mục dọa sợ, cũng không tinh thần và thể lực xem xét giao diện hệ thống, cụ thể là khi nào thì tôi cũng không rõ lắm.” Trì Liên nói.

Có lẽ chính là lúc cậu dán Miếng dán Bản Thân lên. Mục Tư Thần âm thầm phân tích nói.

Cho dù mất đi 20 điểm giá trị năng lượng, tương lai còn sẽ mất nhiều hơn nữa, nhưng có một đồng đội có thể tin tưởng, năng lực còn rất đặc biệt, tóm lại cũng là chuyện tốt, Mục Tư Thần âm thầm an ủi bản thân ở trong lòng.

Đặc biệt, hiện tại Trì Liên còn là một bác sĩ nữa.

Bởi vì Diêu Vọng Bình từng bổ sung quy tắc, hiện tại bác sĩ có thể tiến vào bất kỳ phòng nào trong viện điều dưỡng, bác sĩ Kha Y chân chính lại thay thế Trì Liên trở thành người bệnh……

Mục Tư Thần bỗng nhiên phát hiện, hình như không cần bổ xung quy tắc, thì cũng có thể lẻn vào phòng đăng ký xuất viện ở tầng 1 dưới mặt đất xem.

Chỉ cần trị liệu Kha Y, sau đó bảo Trì Liên đưa Kha Y xuống tầng 1 dưới mặt đất là được.

Làm như vậy có thể cứu Thẩm Tễ Nguyệt, nhưng một khi cậu hoặc là Trì Liên chữa trị cho Kha Y, chẳng khác nào bọn họ đã thừa nhận quy tắc của viện điều dưỡng, sẽ trở thành tín đồ của Con Mắt Bự.

Hơn nữa phá hư “Trụ” cần sức mạnh của Tần Trụ, Trì Liên là tín đồ của cậu, cậu lại không mạnh bằng Tần Trụ, không có cách nào để Trì Liên phá hư “Trụ” bằng sức mạnh của mình.

Con đường này không thể thực hiện được.

Nhưng tồn tại Trì Liên vẫn có chỗ lợi, trong đội của bọn họ, có được một bác sĩ không bị ô nhiễm.

Mục Tư Thần không biết việc này có thể tạo được tác dụng gì, nhưng cậu luôn cảm thấy việc này rất hữu dụng.

“Đúng rồi, đội trưởng Mục,” Trì Liên thay đổi xưng hô với Mục Tư Thần, “Vừa rồi tôi lục cả văn phòng của Kha Y, phát hiện ra một chuyện.”

Trì Liên móc một quyển sổ nhật ký ra rồi giao cho Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần: “……”

Tại sao người của Đồng Chi này lại thích viết nhật ký thế nhở?

Trì Liên lật quyển nhật ký đến trang giữa, chỉ cho Mục Tư Thần xem: “Phía trên này viết, viện trưởng người thân cận Vũ Mục từng nói với bác sĩ Kha, chỉ cần làm cho chín đứa trẻ lạc đường trở về trong cái ôm ấm áp của ‘Đồng Tử Bầu Trời’, bác sĩ sẽ có thể xuất viện.”

Mục Tư Thần nhìn về phía quyển nhật ký, lại không có nhìn thấy nội dung mà Trì Liên đã xem, cậu chỉ nhìn thấy một số chữ viết như gà bới, nét chữ không khác gì mấy chữ viết trên toa thuốc của bác sĩ trong hiện thực hết.

“Kha Y tự viết, chị ta đã tìm được tám đứa trẻ lạc đường, hôm nay sẽ đi tìm một người cuối cùng. Tôi có tính là người thứ chín không nhỉ? Hiện tại tôi thay thế thân phận của chị ta, chẳng phải tôi có thể xuất viện rồi sao?” Trì Liên nói.

Mục Tư Thần nhíu mày nói: “Tôi không nhìn thấy được mấy chữ mà vừa rồi chị mới nói.”

Cậu lấy bút và sổ từ trong ba lô game ra, sau đó copy lại những gì mình thấy rồi đưa cho Trì Liên xem.

Trì Liên: “…… Đội trưởng Mục, cậu vẽ bùa cái quỷ gì thế? Cậu không nhìn thấy được những gì viết trong quyển nhật ký này sao? Xem không hiểu hả? Mỗi chữ đều rõ ràng, chữ viết của bác sĩ Kha rất nắn nót mà!”

“Nếu chị không gạt tôi thì cũng chỉ có một đáp án, chỉ có nhân viên y tế mới có thể xem được nội dung trên quyển nhật ký.” Vẻ mặt của Mục Tư Thần trở nên nghiêm túc.

“Tôi dùng giấy dán trên cổ đảm bảo, tôi tuyệt đối không hề nói dối đội trưởng Mục” Trì Liên vẻ mặt kiên nghị, một dáng vẻ suýt tý nữa đã muốn vạch rõ chí hướng.

“Tôi không nghi ngờ chị.” Mục Tư Thần nói.

Nếu Trì Liên là kiểu người không muốn bất cứ điều gì, cứ bất chấp tin tưởng Mục Tư Thần, Mục Tư Thần ngược lại sẽ nghi ngờ Trì Liên đã bị ai đó ô nhiễm. Nhưng hiện giờ Trì Liên là tín đồ nuốt vàng, dùng giá trị năng lượng nuôi, Mục Tư Thần rất khó không tin tưởng cô.

Bởi vì tín ngưỡng không đủ, là không có cách nào mượn năng lượng từ chỗ cậu nữa.

Chân tướng thật sự là khiến cho người ta nát cõi lòng, Mục Tư Thần cảm thấy cậu nên nhanh chóng tìm được cách tăng hạn mức cao nhất của giá trị năng lượng và khôi phục giá trị năng lượng nhanh chóng, nếu không thật sự không nuôi nổi tín đồ đâu.

“Tôi biết cậu sẽ tin tôi mà!” Trì Liên vui vẻ nói.

Mục Tư Thần lại không vui.

Tuy rằng cậu không nghi ngờ Trì Liên, nhưng chuyện này lại làm Mục Tư Thần nảy sinh cảnh giác, cậu bắt đầu hoài nghi lời của Thẩm Tễ Nguyệt.

Việc này cũng không khiến cho Mục Tư Thần nghi ngờ Thẩm Tễ Nguyệt, mà là nghi ngờ tin tức có được từ Thẩm Tễ Nguyệt.

Bởi vì tin tức mà người bệnh, người nhà, nhân viên y tế lấy được là khác nhau, mấy tin tức mà Thẩm Tễ Nguyệt mạo hiểm lấy được, thật sự là toàn bộ sao?

Viện điều dưỡng Minh Mục …… Minh Mục…… Rốt cuộc là loại người như thế nào mới có thể lấy được toàn bộ thông tin ở trong viện điều dưỡng Minh Mục này?

Thẩm Tễ Nguyệt từng nói, chỉ có người bệnh mới có thể thật sự ra khỏi viện điều dưỡng, những người khác hoàn toàn không có đường ra. Cho nên anh ta cho rằng nơi mà người bệnh xuất viện ở lầu 1 dưới mặt đất mới là “Trụ”. Nhưng đây là tin tức mà Thẩm Tễ Nguyệt lấy được trong thân phận người bệnh, cho nên anh ta mới chỉ lấy được tin tức người bệnh xuất viện!

Mà Trì Liên là bác sĩ, cho nên cô xem được cách mà bác sĩ có thể xuất viện rời khỏi ở trong quyển nhật ký của bác sĩ.

Diêu Vọng Bình cũng từng lật tung cả văn phòng bác sĩ, Mục Tư Thần nhớ lại hình ảnh khi cậu và Diêu Vọng Bình tiếp xúc, nhớ hình như trên bàn làm việc cũng có một quyển nhật ký đang mở.

Trong quyển nhật ký kia, cũng viết chữ như gà bới mà Mục Tư Thần xem không hiểu.

Có khi nào chữ như gà bới đó cũng gần giống với nội dung mà Trì Liên đã xem hay không?

Trong viện điều dưỡng Minh Mục có bốn thân phận người bệnh, người nhà, người tình nguyện, nhân viên y tế, vậy có khả năng thế này hay không, chính là bốn thân phận, thật ra mỗi thân phận đều có một phương thức xuất viện tương ứng, nhưng bốn thân phận này là đối lập nhau, bọn họ lại không cách nào xem hiểu được chữ viết của đối phương, có khi nào thật ra bốn bên đều không có ai nhìn thấy được hết toàn cảnh sự kiện?

Danh hiệu của Con Mắt Bự là “Đồng Tử Bầu Trời”, bày ra hình tượng là một Con Mắt Bự bao phủ ở trên bầu trời, năng lực của nó có liên quan đến mắt, nó có thể lấy sương mù che tầm mắt của mọi người, lấy ảo giác làm cho người ta nổi điên.

Thông qua năng lượng mà trước mắt Con Mắt Bự biểu hiện ra, nó muốn che chắn thị giác, để những người khác nhau nhìn thấy những chữ khác nhau, hẳn là cũng không phải việc khó.

Không ai có thể có được thông tin thực sự trong viện điều dưỡng này, bởi vì nội dung mà mỗi người nhìn thấy đều hoàn toàn khác nhau!

Mục Tư Thần rơi vào suy nghĩ sâu xa, Trì Liên ở một bên bắt chước vẻ mặt của ân nhân, hơi nhíu mày, nửa rũ mắt, tay nhẹ nhàng chống cằm, làm dáng suy nghĩ sâu xa, trên thực tế đầu óc trống trơn, cũng không nghĩ được gì cả.

“Chúng ta không đủ người.” Mục Tư Thần bỗng nhiên nói, “Tôi cần thêm người!”

“Trước đó còn có một người chơi cùng tôi đuổi theo cậu, nhưng sương mù quá nhiều, chúng tôi đi một hồi liền tách ra.” Trì Liên nhấc tay nói, “Trước đó cậu đã cứu anh ta, tuy rằng anh ta không có dán miếng dán Bản Thân, nhưng nếu anh ta cũng tiến vào viện điều dưỡng thì hẳn là có thể cùng đội với chúng ta?”

Mục Tư Thần hơi suy nghĩ một chút, biết Trì Liên nói chính là người chơi xe đẩy.

Vì thế cậu lắc đầu nói: “Cho dù anh ta tiến vào viện điều dưỡng, cũng sẽ chỉ là người nhà, hiện tại chúng ta đã có ba thân phận người bệnh, người nhà, bác sĩ, tôi cần một người tình nguyện, nhưng người tình nguyện nhất định là tín đồ của Con Mắt Bự, việc này có hơi khó rồi.”

“Có thể biến người nhà thành người tình nguyện nha,” Trì Liên chỉ chỉ chính mình, “Tôi có chức năng cắt dán mà, chỉ là đổi một cái thẻ tên mà thôi.”

Mục Tư Thần: “Thanh năng lượng của chị đã thấy đáy rồi, hơn nữa thanh năng lượng của một mình chị không đủ để sử dụng kỹ năng này.”

Trì Liên đôi mắt tỏa sáng, nhìn Mục Tư Thần nói: “Đội trưởng Mục, cậu nhất định có cách mà?”

Mục Tư Thần: “……”

Cậu che ngực, chỉ cảm thấy đau lòng. Tài khoản của ông chủ mới khởi nghiệp cũng không có tiền đâu, cậu cũng chỉ là người chơi cấp tân thủ mà thôi, hạn mức cao nhất của giá trị năng lượng cũng chỉ có 100, hoàn toàn không chịu nổi tiêu hao như vậy đâu!

Nhưng nếu không dùng cách này, người tình nguyện hoàn toàn đối lập với thân phận của bọn họ, bọn họ không thể thu được tin tức mà người tình nguyện mới có thể nhìn thấy được.

Mục Tư Thần sầu đến giá trị San cũng sắp rớt.

Khi Mục Tư Thần khó xử đủ kiểu, trước ngực lại hơi hơi co rút đau đớn một chút, tô-tem bạch tuộc lại quất lên ngực cậu.

Cũng không biết Tần Trụ có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, hay là đang thúc giục cậu hành động.

Mục Tư Thần cho rằng hẳn là cái sau.

Tất cả những suy nghĩ của cậu đều ở trong đầu, cũng không có nói ra khỏi miệng, mặc dù Tần Trụ có thể thông qua tô-tem nghe được cuộc đối thoại của bọn họ thì cũng không có khả năng đọc được suy nghĩ của cậu.

Mục Tư Thần từng bị xúc tu chạm vào đọc tâm, cậu biết cảm giác suy nghĩ bị nhìn thấu, đó là cảm giác biểt ý thức bị một sức mạnh khổng lồ bao phủ nhìn trộm, cậu tin cho dù là Tần Trụ, lúc người thật của anh ta không cách nào đến trấn Đồng Chi, một khi triển khai loại năng lực này cũng sẽ bị tiêu hao rất lớn.

Giờ phút này Mục Tư Thần không có cảm giác bị đọc tâm, cậu tin Tần Trụ không có đoán được suy nghĩ của cậu, chỉ là đang thúc giục cậu mau chóng hành động, làm tăng tín đồ cho Tần Trụ.

Tại sao Tần Trụ không sợ tín đồ tăng lên chứ? Giá trị năng lượng của anh ta nhiều như vậy, nhiều đến mức mặc kệ bao nhiêu tín đồ nhổ lông dê nhổ đến không còn cọng nào sao?

Nếu Tần Trụ đã đưa tới cửa, vậy cậu cũng không khách sáo.

Mục Tư Thần nói với Trì Liên: “Chúng ta không thể ra tay trắng trợn trong viện điều dưỡng Minh Mục này, chị đi lừa mấy người tình nguyện đến văn phòng, để bọn họ đi vào từng người. Cứ nói…… trong văn phòng có người bệnh cần chuyển đến trong phòng bệnh, bảo bọn họ đến đây giúp.”

Người tình nguyện là phải giúp đỡ công việc của nhân viên y tế, Trì Liên có quyền lực này.

Trì Liên thoải mái mà đồng ý, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa phòng.

Còn Mục Tư Thần lại gọi cuốc chim ra, đứng ở phía sau cửa.

Không qua một hồi, cửa phòng mở ra, một người tình nguyện đi vào.

Mục Tư Thần xuống tay không nể nang chút nào, cậu vung cuốc chim đập xuống một cái thật mạnh.

Khi giơ cuốc chim lên, Mục Tư Thần cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ truyền từ ngực đến trên cuốc chim, đây là sức mạnh mà Tần Trụ cho cậu mượn.

Nếu lúc này Mục Tư Thần có thời gian xem xét thanh trạng thái, cậu sẽ phát hiện hạn mức cao nhất của thanh mana đã biến thành “∞”, hoàn toàn không có hạn mức cao nhất.

Một cuốc đập xuống, trên cuốc xuất hiện một con số màu lam “-2847”.

Điều này đại diện cho triển khai một cuốc kỹ năng “Đào Góc Tường” này đã tiêu hao 2847 giá trị năng lượng của Tần Trụ.

Một tờ miếng dán Bản Thân lấp lánh ánh bạc rơi vào lòng bàn tay của Mục Tư Thần, hoa văn trên đó hiện ra rõ ràng.

Trước đó hoa văn trên miếng dán Bản Thân mơ hồ không rõ, Mục Tư Thần chỉ có thể nhìn thấy được hình dạng mơ hồ, hoàn toàn không rõ Miếng dán Bản Thân trông như thế nào.

Thẳng đến giờ phút này, mượn sức mạnh của Tần Trụ, Mục Tư Thần mới thấy rõ hoa văn.

Đó là một hoa văn trông giống đôi cánh lại giống như bàn tay, đôi tay hoặc là hai cánh dang rộng bao trùm ba hoa văn tượng trưng cho bầu trời, biển cả và mặt đất.

Mục Tư Thần chỉ xem một cái thì hiểu ý nghĩa tượng trưng của hoa văn này.

Đó là một đôi bàn tay mà cho dù là bầu trời, biển cả, mặt đất cũng không thể giam cầm khống chế được, một đôi tay nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Đây là tô-tem thuộc về cậu.

Còn phải mượn sử dụng sức mạnh của quái vật cấp Thần khác, mới có thể thấy rõ tô-tem của mình. Mục Tư Thần tự giễu mà cười một cái.

Người tình nguyện bị Mục Tư Thần đập trúng đầu ngã xuống đất, trên gáy bỗng nhiên xuất hiện một hoa văn xúc tu, nó chữa trị cho miệng vết thương mới vừa bị cuốc chim đập ra.

Người tình nguyện bò dậy, quỳ một gối xuống đất, ánh mắt nhìn về phía phương hướng xa xôi, nghiêm túc mà nói: “Thượng tướng Tần, tôi nhất định sẽ giải phóng trấn Đồng Chi, làm cho trấn Đồng Chi trở nên an lành, bình an.”

Mục Tư Thần: “……”

Thật sự là hiện trường đổi niềm tin cực lớn.

May mà Con Mắt Bự đang nhắm mắt trong “Đêm tối”, nếu không hành động này của bọn họ nhất định không chạy khỏi tầm mắt của Con Mắt Bự. Thời gian của bọn họ không còn nhiều lắm, nhất định phải tìm được ‘Trụ’ ở trong viện điều dưỡng trước khi “ban ngày” đến!

Đáng tiếc thẻ tên trước ngực của người tình nguyện, cũng rất nhanh đã biến thành “Người bệnh”.

Gã mất đi thân phận người tình nguyện.

Dùng loại phương pháp này là bạn đồng hành sẽ không thể chiếm được thân phận người tình nguyện.

Lúc này, Trì Liên chăm chỉ lại lừa thêm một người tình nguyện vào.

Mục Tư Thần không chút do dự vung mạnh lên.

Nhưng người tình nguyện thế mà lại mạnh hơn người trước, phía sau lưng gã cũng có lắp một đôi mắt, trên quần áo móc ra hai cái lỗ, một đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Mục Tư Thần, linh hoạt mà né tránh đòn tấn công của cậu.

Người tình nguyện mọc đôi mắt ở phía sau lập tức hét lên: “Kẻ……”

Chỉ tiếc từ “dị đoan” còn chưa kịp hô lên thì bị trước người tình nguyện mới vừa sửa niềm tin kia bịt miệng lại.

Người tình nguyện mới vừa sửa niềm tin gật gật đầu với Mục Tư Thần, vẻ mặt trang trọng mà nói: “Tôi giúp anh, đến đây đi!”

Mục Tư Thần: “……”

Cậu vung cuốc lần hai, theo “-3126” giá trị năng lượng màu lam bị trừ, người tình nguyện mọc đôi mắt ở phía sau cũng trở thành tín đồ của Tần Trụ, một người bệnh khác.

Mà Mục Tư Thần cũng lấy được miếng dán Bản Thân lấp lánh ánh bạc thứ hai.