“Á, ân nhân!” Vừa nhìn thấy Mục Tư Thần, mắt cô gái sáng lên, kéo một tay Mục Tư Thần vào trong văn phòng.
Mục Tư Thần vốn cũng muốn vào đi, thuận thế cùng cô đi vào.
Tình hình này có chút quỷ dị, nhưng Mục Tư Thần vẫn lựa chọn tin cô gái này.
Sự tin tưởng không phải bắt nguồn từ hai người đều là người chơi, mà là dựa trên sự phân tích sự thật khách quan.
Mục Tư Thần đi vào viện điều dưỡng chưa đến một tiếng, lúc xem hồ sơ bệnh án của Thẩm Tễ Nguyệt thì càng chỉ mới đến viện điều dưỡng trong vòng mười phút, khi đó, bác sĩ chữa trị của Thẩm Tễ Nguyệt đã tên là Kha Y.
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cô gái này phải từ quảng trường xuyên qua sương mù đi vào viện điều dưỡng, phải biết rõ quy tắc của viện điều dưỡng, chữa khỏi một người bệnh, tên cô đăng ký còn vừa vặn giống với bác sĩ điều trị của Thẩm Tễ Nguyệt, việc này quả thực là một chuyện không thể nào.
Trừ khi thời gian cô gái này tiến vào game khác với cậu, đã hơn hai ngày rồi.
Nhưng điểm này cũng không thể nào, bởi vì lúc trên quảng trường, cô gái bị hành động gϊếŧ người của người thân cận Vũ Mục ảnh hưởng, suýt tý nữa đã bị Con Mắt Bự ô nhiễm, một người có thể chữa trị người bệnh trở thành bác sĩ thì sớm đã thừa nhận logic cơ bản của trấn Đồng Chi trong tiềm thức, sẽ không vì cái chết của người dị đoan mà rớt San điên cuồng được.
Giải thích duy nhất, đây là năng lực chơi game của cô gái.
Cũng bởi vì như này, Mục Tư Thần lựa chọn tin tưởng cô gái.
Vừa vào cửa, Mục Tư Thần liền thấy một người phụ nữ trung niên không mặc áo khoác bị trói trên mặt đất, thẻ tên trên ngực viết “Người bệnh: Trì Liên”.
Mục Tư Thần xoay người nói với cô gái: “Chị tên Trì Liên à?”
Ánh mắt của cô gái hơi hơi sáng ngời, kinh ngạc nói: “Ân nhân ơi, cậu giỏi quá, cái gì cậu cũng biết hết sao? Tại sao biết tôi tên Trì Liên thế?”
Mục Tư Thần cảm thấy thái độ của Trì Liên nhiệt tình quá đà, cậu lùi lại một bước, chỉ chỉ người phụ nữ trung niên té xỉu trên mặt đất nói: “Tôi đoán bà ta mới là bác sĩ Kha Y, chị làm cái gì mà có thể đổi thẻ tên của hai người thế?”
Chuyện đổi thẻ tên này, Mục Tư Thần từng thử với Thẩm Tễ Nguyệt.
Ngược lại không phải muốn để cho Mục Tư Thần thay thế Thẩm Tễ Nguyệt, mà là hai người trao đổi về khả năng phá các quy tắc một chút.
Nếu không thể thừa nhận quy tắc của viện điều dưỡng, lại không có năng lực sửa quy tắc, vậy thử tìm lỗ hổng của quy tắc.
Đáng tiếc khi thẻ tên trao đổi, chữ viết phía trên liền tự động xảy ra thay đổi, lại biến trở về tên ban đầu của hai người, con đường này là không thể thực hiện được.
Không ngờ thế mà Trì Liên có cách đổi thẻ tên với bác sĩ Kha Y.
“Đây là năng lực bổ xung của công cụ mới bắt đầu của tôi,” Trì Liên lấy một cây kéo lớn ra, “Hệ thống nói, tôi có năng lực ‘Cắt dán’’, tôi không gỡ thẻ tên xuống, mà là cắt dán hai thẻ tên một cái, chữ ở trên liền tự đổi.”
Dưới sự giải thích chút quá nhiệt tình của Trì Liên, Mục Tư Thần mới biết được chuyện gì.
Lúc ấy, Trì Liên thấy Mục Tư Thần đi rồi, trong lòng cô dâng lên một sự thôi thúc, cho nên đã lấy hết can đảm đi theo Mục Tư Thần vào trong sương mù.
Nhưng cô thực sự rất sợ, tốc độ cũng chậm hơn Mục Tư Thần, cảm giác phương hướng cũng không tốt lắm, đi rất lâu cũng không tìm được viện điều dưỡng, nhưng lại gặp được bác sĩ Kha Y.
Kha Y ra ngoài tìm kiếm người bệnh, nhìn thấy Trì Liên thì nhiệt tình dụ dỗ cô vào trong viện điều dưỡng.
Bởi vì Kha Y chắc như đinh đóng cột mà tỏ vẻ chị ta đã từng gặp Mục Tư Thần, Trì Liên cứ vậy mà ngơ ngác đi theo Kha Y vào viện điều dưỡng.
Trì Liên giải thích nói: “Tôi ngốc ghê luôn, mãi cho đến khi chị ta dụ tôi vào văn phòng rồi trói tôi, sau đó dẫn tôi đi làm thủ tục nhập viện, tôi mới biết bản thân mình bị lừa.
“Hơn nữa còn có chuyện rất kỳ quái, rõ ràng thể lực của tôi không tồi, nhưng lại không có miếng sức nào ở trước mặt chị ta, như có một loại cảm giác bị áp chế ấy.
“Cũng may tôi còn có kỹ năng trong game, thanh Mana cũng đầy, trực tiếp dùng kéo cắt bảng tên của chị ta, cái loại cảm giác bị áp chế này biến mất ngay, tôi lập tức đổi tên trên thẻ, rồi trói chị ta lại.
“Lúc sau tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, quyết định đi tìm xem có cách rời khỏi viện điều dưỡng này hay không, không ngờ mới ra cửa đã gặp được ân nhân rồi!”
“Hẳn là áp chế bẩm sinh của thân phận bác sĩ đối với người bệnh.” Mục Tư Thần nói.
Cậu là người nhà, khi đối mặt với Diêu Vọng Bình cũng không có sinh ra loại cảm giác này.
“Chắc vậy đó, sau khi đổi tên trên thẻ tên, tôi chỉ dùng một chiêu là có thể đánh ngất chị ta rồi, ngay đến sức lực né tránh chị ta cũng không có.” Trì Liên chỉ vào Kha Y, bỗng nhiên “á” một tiếng, “Ân nhân, cậu xem chị ta kìa, sao lại biến thành như vậy?”
Mục Tư Thần nhìn theo hướng cô chỉ, thấy trên cổ của Kha Y mọc không ít mụn nước con mắt, cơ thể đang xảy ra thay đổi.
“Chị ta đang biến đổi bệnh lý, trở thành người bệnh rồi.” Mục Tư Thần đơn giản mà giải thích quy tắc trong viện điều dưỡng.
“Hù chết người ta.” Trì Liên vỗ vỗ ngực, “Vừa vào cửa tôi đã là người bệnh, cũng may kịp thời đổi tên trên thẻ tên, nếu không biến thành bộ dạng dọa người này, tôi thà chết cho xong.”
Mục Tư Thần nhíu mày nói: “Sao chị lại là người bệnh?”
“Hả?” Trì Liên không hề biết gì về quy tắc của viện điều dưỡng nghi hoặc mà nhìn Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần đỡ thẻ tên của bản thân, phía trên viết “Người nhà”.
Dựa theo sự hiểu biết của Thẩm Tễ Nguyệt, người bình thường đi vào nơi này sẽ biến thành người nhà, chỉ có người dị đoan mới có thể trở thành người bệnh.
Nếu bác sĩ dẫn người nhà vào viện điều dưỡng, vậy thì bác sĩ này còn phải tìm cách ô nhiễm biến người nhà thành người bệnh, nếu không thì sẽ không tính là bác sĩ đưa người bệnh vào bệnh viện.
Tuy rằng người thân cận Vũ Mục nhìn thấy người phản kháng thì liền gọi là người dị đoan, nhưng viện điều dưỡng có quy định rõ ràng, người dị đoan chân chính là người nằm ngoài tín ngưỡng Con Mắt Bự.
Mục Tư Thần không có bất kỳ tín ngưỡng gì, cậu chỉ là một người bình thường, cho nên sẽ được phân thẻ tên người nhà.
Trì Liên cũng là một người chơi y như cậu, cũng nên là người nhà, vì sao khi tiến vào viện điều dưỡng lại trở thành người bệnh?
“Chị vào game khi nào?” Mục Tư Thần hỏi.
‘’Đã vào hơn bốn năm tiếng thì phải, tôi không đeo đồng hồ, chỉ có thể dựa theo mức độ đói bụng để tính thôi.” Trì Liên nói.
Bốn năm tiếng, nói cách khác, hẳn là cô đến đây gần như cùng lúc với Mục Tư Thần.
“Chị vừa đến thế giới này là ở đâu? Có nhìn thấy radio, đèn pin, có người tuyên dương với chị cái tên Tồn tại vĩ đại gì đó, ví dụ như Tần Trụ gì đó không?” Mục Tư Thần hỏi.
Khi đặt câu hỏi, Mục Tư Thần bỗng nhiên cảm thấy ngực hơi hơi đau xót, đau đớn không nghiêm trọng, có hơi giống bị thứ gì đó quất nhẹ một cái.
Nhớ tới hình dáng của tô-tem, Mục Tư Thần cảm thấy chắc cậu bị xúc tu của Tần Trụ quất lên ngực rồi.
Làm gì đánh tôi chứ? Mục Tư Thần che ngực lại, không hiểu ra sao.
Lúc này Trì Liên trả lời: “Không có, căn phòng mới bắt đầu của tôi giống như một căn phòng tối, chỉ có bốn bức tường, ngay đến cửa số cũng bị đóng kín, chỉ có một chiếc giường. Tôi lục tung căn phòng lên, thì mới mò được mấy chữ được khắc trên đầu giường. Cái xúc cảm kia, có hơi giống như là có người dùng móng tay cào ra, rất thảm.”
Mục Tư Thần hỏi: “Chữ gì?”
Trì Liên: “Trên đó khắc ‘Tôi muốn về nhà, tôi nhớ trấn Yêu Quái, Chủ Của Bóng Đêm vĩ đại, xin hãy ban cho tôi kết cục hồn về cố hương’, trong phòng không có ánh sáng, hai chữ ‘ yêu quái ’ rất khó sờ, may mà cũng đủ thời gian, tôi sờ lâu lắm, sờ từng nét từng nét một thì mới miễn cưỡng nhìn ra là hai chữ ‘ yêu quái ’.”
“Trấn Yêu Quái, Chủ Của Bóng Đêm?” Chỉ là lặp lại cái tên thị trấn này, Mục Tư Thần liền cảm thấy máu toàn thân trở nên lạnh băng.
Đây là tên trấn thứ ba cậu nghe được ngoài trấn Đồng Chi và trần Tường Bình, “Chủ Của Bóng Đêm”, nói vậy cũng là một quái vật thuộc phạm vi cấp Thần giống như Con Mắt Bự và Tần Trụ, khống chế trấn Yêu Quái.
Mục Tư Thần vẫn luôn cho rằng trong trấn Đồng Chi chỉ có cấp dưới của Tần Trụ, trước mắt xem ra, trấn nhỏ này không chỉ có chỉ một thế lực ẩn núp.
Nghĩ đến cũng đúng thôi.
Theo logic cơ bản của thế giới này, bọn quái vật cấp Thần đã cần tín đồ, lại cần linh hồn, còn cần đưa con người vào để duy trì phạm vi của “Trụ”, một loạt hành động này, hiển nhiên sẽ tạo thành dân số thiếu hụt nghiêm trọng.
Dưới tình huống này, mỗi trấn đều sẽ muốn gia tăng dân cư mới.
Chu kỳ sinh đẻ quá dài, hơn nữa ở trấn nhỏ quỷ dị như vậy, mọi người hoặc là trở thành kẻ điên, hoặc là trở nên chết lặng không chịu nổi, phải yêu đương, kết hôn, sinh đẻ, nuôi đời sau thế nào đây?
So với sinh đẻ, cách tăng dân cư nhanh hơn chính là mở rộng.
Chủ Của Bóng Đêm của trấn Yêu Quái, nói vậy cũng theo dõi trấn Đồng Chi.
Có lẽ, Con Mắt Bự cũng sẽ phái cấp dưới của mình lẻn vào các trấn nhỏ khác.
Nhưng bởi vì sự tồn tại của “Trụ”, đại đa số người dị đoan sống không được tốt lắm, cho dù là cấp dưới Diêu Vọng Bình, Thẩm Tễ Nguyệt của Tần Trụ, hay là chủ nhân ban đầu trong căn phòng của Trì Liên.
Quả nhiên, “Trụ” chỉ có thể bị phá từ trong nhỏ trấn thôi.
“Chị hoàn toàn không có tín ngưỡng vị Chủ Của Bóng Đêm này chứ?” Mục Tư Thần hỏi.
“Không có, một câu vui buồn thất thường, sao tôi dám tin chứ.” Vẻ mặt của Trì Liên hết sức bình thường, hoàn toàn không giống với dáng vẻ điên điên vừa rồi, “Lúc ấy tôi còn tưởng rằng những lời này chính là manh mối trong game ấy chứ, thông qua hai chữ ‘yêu quái’, tôi đoán đây là game kinh dị, còn chuẩn bị sẵn tâm lý khi bước ra cửa sẽ gặp một đám quỷ, không ngờ lại nhìn thấy một đám người toàn mắt và mắt, quá ghê tởm, thà gặp chị quỷ xinh đẹp còn hơn.’’
Giờ phút này Trì Liên lại nhớ đến mắt, cảm giác tuyệt vọng dần dần biến mất, ngược lại có thêm chút lải nhải.
Mục Tư Thần cảm thấy trạng thái của Trì Liên hiện tại đỡ hơn lúc ban đầu rất nhiều.
Vấn đề là ở thế giới này, không có quái vật cấp Thần phù hộ, sao trạng thái tinh thần có thể tốt được, bản thân của Mục Tư Thần cũng không có tâm trạng lải nhải giống như Trì Liên.
Ở đây mà bị tâm thần thì không hay đâu!
Mục Tư Thần vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn Trì Liên.
Trì Liên thấy cậu nghi ngờ chính mình, lòng cũng muốn nát, hết sức đau khổ mà nói: “Sao cậu không tin tôi chứ? Tôi chỉ chơi có mỗi cái game, cũng không biết tại sao lại bị đưa vào thế giới nguy hiểm đến muốn mất cả mạng như thế này, nếu không phải cậu cứu tôi thì tôi đã sớm chết rồi, còn chết rất khó coi nữa là đằng khác. Ở thế giới này, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng cậu, sao có thể đi tin tưởng mấy thứ lung tung rối loạn khác chứ.”
Mục Tư Thần: “……”
Trì Liên nói, làm cậu nhớ tới trước đó cậu có dán lên người của Trì Liên một miếng dán Bản Thân.
Từ từ, chờ một chút, vừa rồi Trì Liên nói cái gì? Chỉ tin tưởng mình cậu à?
Mục Tư Thần sinh ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng.
Người mà Trì Liên sinh ra tín ngưỡng, trở thành người dị đoan, sau đó biến thành người bệnh, sẽ không phải là cậu đó chứ?
Vừa nghĩ đến đây, một popup được bật lên từ hệ thống đã im lặng trong một thời gian dài.
【 Chúc mừng người chơi đã có được một tín đồ, kích hoạt lối chơi tín đồ. Điều kiện kích hoạt: Cần phải dán miếng dán Bản Thân lên trên người những người khác, cũng nhận được sự tin tưởng xuất phát từ tận đáy lòng của đối phương, hơn nữa nhất định phải có kho kiến thức trong phạm vi cấp Thần thì mới có thể thu được tín đồ. 】
Mục Tư Thần: “……”
Không ngờ còn có như vậy luôn, Trì Liên là tín đồ của cậu!
Điều kiện kích hoạt lối chơi tín đồ rất hà khắc, nhận được sự tin tưởng của những người khác là chuyện mà khó có thể làm được ở trong thời đại hòa bình, mà điểm phải có kho kiến thức trong phạm vi cấp Thần này liền có thể đập chết vô số người chơi.
Kiến thức trong phạm vi cấp Thần là cần phải chính mắt nhìn thẳng quái vật cấp Thần, chịu đựng cú sốc tinh thần mang tính hủy diệt do quái vật cấp Thần mang đến, lúc này mới có thể đánh cắp được kiến thức.
Mục Tư Thần cũng không phải là khoe khoang, cậu cảm thấy, người chơi có thể đáp ứng được điều kiện gần như là lông phượng sừng lân, 99% người khi lần đầu tiên nhìn vào quái vật cấp Thần sẽ suy sụp mà chết đi, ngay đên hình người cũng không duy trì được.
Ngay cả cậu khi nhìn trộm được một chút kiến thức này, cũng là vận may tốt cộng thêm con người to gan không ngu ngốc, nếu thêm một lần nữa, chưa chắc cậu dám nhìn thẳng vào Con Mắt Bự thêm một lần nữa.
Hệ thống cũng không nói cho cậu biết tín đồ có ích lợi gì, đạt được nhiều tín đồ thì sẽ tăng sức mạnh gì cho cậu.
Đương nhiên, Mục Tư Thần cũng rõ ràng, hệ thống không nói, đại khái đây là chuyện mà nó không biết được, chỉ khi nào tinh thần của cậu đạt đến một cấp độ nhất định mới có tư cách hiểu được.
Còn hiện tại, cái lợi lớn nhất khi có tín đồ chính là Mục Tư Thần có được một đồng đội có thể hoàn toàn tin tưởng.
Thực lực của cô đồng đội này không tầm thường, còn có thể cắt dán thẻ tên, bọn họ có một đồng đội là thân phận người bệnh, bây giờ lại có thêm bác sĩ!
Mục Tư Thần lập tức nghĩ tới Thẩm Tễ Nguyệt.
Nếu đổi thẻ tên cho Thẩm Tễ Nguyệt, có phải anh ta sẽ không cần hy sinh hay không?
“Chị có thể đổi thẻ tên mấy lần?” Mục Tư Thần hỏi.
“Chỉ lần này thôi.” Trì Liên chỉ chỉ đỉnh đầu mình, “Chỉ đổi một lần là thanh Mana của tôi hết trơn, hơn nữa kỳ quái thật đấy, hạn mức cao nhất của thanh Mana là 100, nhưng hệ thống lại hiển thị giá trị năng lượng tiêu thụ khi cắt dán là 120, 20 giá trị năng lượng bị vượt qua cũng không biết đến từ đâu nữa.”
Mục Tư Thần trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không ổn.
“Khi chị sử dụng kỹ năng, có ……” Mục Tư Thần xấu hổ một chút, vẫn kiên cường hỏi ra khỏi miệng, “Có nghĩ đến tôi hay không?”
“Có á!” Trì Liên khẳng định nói, “Lúc ấy tôi nghĩ, lần này mà chết, không biết ân nhân còn có thể cứu mình thêm một lần nữa không!”
Mục Tư Thần chỉ cảm thấy đau tim, cậu mở giao diện hệ thống ra xem, quả nhiên giá trị năng lượng vất vả lắm mới khôi phục được đến 30, hiện tại chỉ còn lại có con số 10 đáng thương, bị Trì Liên mượn đi 20 rồi.
Mục Tư Thần không biết tín đồ cuối cùng có thể mang đến cho cậu lợi ích gì, nhưng chỗ hại thì cậu biết rồi.
Vừa rồi Trì Liên cầu nguyện với cậu trong lúc nguy hiểm, cậu đáp lại, cho nên bị trừ mất 20 giá trị năng lượng!
Chỉ cần giá trị năng lượng của cậu khôi phục đến 33, thì có thể sử dụng kỹ năng “Đào Góc Tường” thêm một lần, còn lại 3 điểm, hiện tại lại quay trở lại điểm ban đầu rồi.
Mới có một tín đồ đã suýt tý nữa làm giá trị năng lượng bị trừ sạch sẽ, nếu mà có thêm nhiều tín đồ nữa, 100 giá trị năng lượng đáng thương này của cậu hoàn toàn không đủ xài.
Hơn nữa lối chơi tín đồ này không hợp lý một chút nào, cậu không ngại cho Trì Liên mượn 20 giá trị năng lượng để giữ mạng, nhưng có thể báo trước với cậu một tiếng hay không?
Ít nhất cũng có cái pop-up đồng ý gì đó, có thể đừng không nói tiếng nào mà trừ giá trị năng lượng của cậu như vậy không?
Chẳng lẽ về sau đều phải như vậy sao? Vậy kế hoạch của cậu sẽ bị xáo trộn không lối thoát rồi.
【 Trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, ông chủ đều phải tự tay làm lấy, chờ sau này phát triển được rồi thì sẽ không cần nữa đâu. 】
Hệ thống đúng lúc mà bắn ra câu này.
Mục Tư Thần: “……”
Cái hệ thống rách cái gì cũng giấu còn chưa nói, thế mà còn muốn làm xàm với cậu ư?