"Ưm a..." Ngón tay của Trì Phi vô thức luồn vào tóc của hai huynh đệ, nhẹ nhàng quấn tóc hai người. Tóc của hai huynh đệ mềm mượt, sờ tới sờ lui rất thuận tay.
Thái tử gia cao ngạo sao lại có thể cho người khác nắm tóc bọn họ? Song, nếu người đó là Trì Phi thì bọn họ vui vẻ chịu đựng.
Trì Phi không dám làm càn, từ đầu đến cuối vẫn kiềm nén sức mạnh trên tay.
Hai người liếʍ mυ'ŧ một hồi, tiếng nước bọt chậc chậc đột nhiên ngừng lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không còn, cảm giác trống rỗng khiến hốc mắt Trì Phi đỏl ên. Nàng nhìn hai huynh đệ với vẻ mịt, môi đỏ hơi chu lên, đôi mắt mê ly có vẻ oán trách.
Quý Tuyền rút tóc mình ra khỏi tay Trì Phi, đặt tay nàng vào hoa huyệt của nàng: "Phi Nhi, học cách làm cho mình sung sướиɠ đi, chúng ta cùng cao trào được không?"
Trì Phi ngẩn người, một lát sau mới nghe hiểu lời Quý Tuyền nói, hai huynh đệ hào phóng tự xử trước mặt nàng, cũng mời nàng thử thủ da^ʍ trước mặt bọn họ.
"Phi Phi, đừng thẹn thùng, chúng ta là phu quân của nàng, trên người nàng còn có chỗ nào chúng ta chưa nhìn thấy chứ? Chúng ta cùng cao trào đi!" Quý Tuần nhấn tay Trì Phi, để ngón tay trắng nõn của nàng sờ lên hoa huyệt đã ướt đẫm. Chỗ nhạy cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầy đủ lại bị chạm nhẹ thế này, cả người Trì Phi run lên.
"Ưm ha a..." Nơi nhạy cảm nhất trên người bị chạm vào, trong cảm giác xấu hổ sinh ra kɧoáı ©ảʍ khiến cả người nàng run rẩy, thân thể bị hai người kéo vào trong nước, ngồi trên đài giữa hồ. Nước ngập đến ngực của nàng, Trì Phi chỉ cảm thấy khí huyết cả người sôi trào, cả người được nước bao bọc khiến nàng có cảm giác an toàn, làm cho lá gan của nàng lớn hơn không ít.
Bây giờ hai người đứng ở trong ao, côn ŧᏂịŧ to lớn nằm ngang ánh mắt của Trì Phi, hai huynh đệ phóng khoáng biểu hiện cảm giác vui thích chảy trong cơ thể trước mắt nàng. Bàn tay nam tính xương cốt rõ ràng nắm chặt gậy thịt, theo động tác của bọn họ, dịch nhờn chậm rãi chảy ra, nhỏ lên ngực sữa của Trì Phi, hơi ẩm ướt nhớp nhúa, hơn nữa vô cùng ấm áp.
Da mặt của Trì Phi nóng bỏng, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến trong lòng nàng có cảm giác tò mò, có phải chính nàng cũng có thể đạt được vui thích? Suy nghĩ nguy hiểm như thế xuất hiện trong đầu nàng, sau đó không thể nào gạt bỏ được.
Trì Phi lặng lẽ liếʍ môi, thận trọng nhìn vẻ mặt vui vẻ của hai huynh đệ. Tay nhỏ của nàng ở dưới mặt nước nắm chặt lại, sau đó thư giãn, ngón tay khẽ dao động trên hoa huyệt. Nàng hơi nheo mắt lại, trong nước vốn ướŧ áŧ, nhưng trên hoa huyệt vẫn có cảm giác dính dính, tong sự ấm áp đó, nàng khẽ xoa hạt trân châu đang đứng thẳng kia.
Sự vui sưỡng mãnh liệt như dòng điện chảy qua bụng nàng, nàng nắm quyền điều khiến để ngón tay mình cọ xát từng chút một, chủ động tìm kiếm sự vui thích vốn cho rằng chỉ hai huynh đệ mới có thể cho mình.
Hai người nhìn thấy dáng vẻ thủ da^ʍ sung sướиɠ của Trì Phi thì phải cố gắng khắc chế, kiềm nén suy nghĩ đè nàng xuống phát tiết du͙© vọиɠ nguyên thủy. Có trời mới biết bọn họ suy nghĩ muốn đè nàng xuống, cướp đi lần đầu tiên của nàng, đâm đến mức nàng không nói được nửa câu bao nhiêu lần.
"Phi Nhi, Phi Phi..." Suy nghĩ u ám bị lý trí còn sót lại kiềm chế, hai huynh đệ điên cuồng khuấy động côn ŧᏂịŧ, để qυყ đầυ trên ngực của nàng. Hai người gần như không thể tưởng tượng nỗi, cho dù hai người phân chia đặt tên thân mật khác nhau cho Trì Phi nhưng lúc này động tác của bọn họ gần như đồng bộ, giọng nói trầm thấp cùng vang lên.
Côn ŧᏂịŧ to dài của nam nhân suồng sã cọ lên hạt anh đầu trên ngực nàng, ngón tay chậm rãi, động tác khuấy động dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng gấp. Côn ŧᏂịŧ kia đánh lên ngực mềm mại mịn màng tạo thành vết màu hồng, vừa mập mờ lại điên cuồng. Quý Tuyền cảm thấy thú vị, dùng qυყ đầυ chạm vào đầṳ ѵú nàng, nụ hoa hồng như anh đào khi bị nơi cứng rắn kia thúc vào trở nên nở rộ, nụ hoa tươi xinh kiều diễm.
Quý Tuần không nhẫn nại tốt tính như thế, gậy thịt của y vô thức bắn vọt lên ngực sữa của nàng, khiến cho một bên ngực điên cuồng dao động. Trên nụ hoa anh đào kia dính giọt nước óng ánh, không biết là nước suối hay là dịch thể tiết ra khi y hưng phấn.
Ba người thần trí mê loạn, lúc này muốn nắm mọi thứ trong tay, trong chớp mắt dâng lên cảm giác mãnh liệt.
Trì Phi cảm thấy bây giờ cảnh tượng trước mắt rất điên cuồng, cũng cảm thấy hành động của mình đã làm ngược tất cả tục lệ lễ giáo. Ngón tay của nàng cọ xát thật nhanh trên hạt châu kia, nàng biết tiếp theo sẽ là sự sung sướиɠ đến mức nào, mà nàng cũng muốn đạt đến nó.
"Ưm a... Sắp đến ư..." Trì Phi lắc mông, ngực sữa to lớn lắc lư, ngực là nơi nhạy cảm của nữ nhân, bị hai người đùa giỡn như thế càng tê dại.
"Phi Phi."
"Cùng cao trào."
Hai huynh đệ nói tiếp, trong chớp mắt, Trì Phi nhạy cảm đến cực điểm, thân thể bắt đầu co rút. Đồng thời chất lỏng màu trắng phun lên ngực nàng, mùi vị da^ʍ mỹ lan tràn trong không khí, tầm bắn xa còn dính cổ và tóc của nàng.
Hai huynh đệ không hẹn mà cùng xích lại gần, Trì Phi vừa thở hổn hển lại khéo léo vươn lưỡi thay phiên liếʍ láp bao qυყ đầυ của hai huynh đệ. Vật thô to kia dần mềm nhũn đi, giờ phút này nhìn có vẻ đáng yêu, hoàn toàn không có vẻ ngang ngược cứng rắn.
Hai huynh đệ không biết suy nghĩ của Trì Phi về côn ŧᏂịŧ bảo bối của bọn họ, nếu không có lẽ sẽ trừng phạt nàng một phen.
"Phi Nhi, cô rất mong chờ đến đại hôn của chúng ta." Lúc giúp Trì Phi rửa sạch vết bẩn trên người, hai người vây nàng ở giữa, ba người cùng ngâm mình trong hồ nước. Trì Phi chỉ ló nửa đầu lên mặt nước, hơi mệt mỏi dựa vào vai Quý Tuyền.
"Sau hôn lễ, Phi Phi thuộc về chúng ta, chúng ta cũng thuộc về Phi Phi." Quý Tuần Quý Tuần chọc gương mặt nàng.
Trì Phi không nói gì, trong lúc cơ thể vô cùng thoải mái dễ chịu, nàng lại nảy sinh cảm giác ỷ lại vào hai huynh đệ. Nàng khẽ gật đầu, mặc dù không nói câu nào tỏ ý đồng ý nhưng lại làm cho hai người rất vui vẻ.
"Nhưng thần nữ sẽ nhớ nương..." Đột nhiên Trì Phi lẩm bẩm nói.
Hai huynh đệ nhìn thoáng qua nhau: "Vậy chúng ta cho nương của nàng một chiếc lệnh bài, để lúc nào bà ấy cũng có thể tiến cung, được chứ?" Quý Tuyền xoa đầu Trì Phi.
"Thật sao?" Trì Phi lên tinh thần, mở to mắt, trong lòng hai huynh đệ khẽ run. Thì ra lúc nàng vui vẻ, trong con ngươi giống như lấp lánh ánh sao động lòng người như thế.
"Đương nhiên là thật, nhất ngôn cửu đỉnh." Hai huynh đệ cùng cam đoan.
Trì Phi càng ngày càng thích cảm giác ở cạnh hai người, lúc ở bên bọn họ, nàng cảm thấy mình được yêu thương sủng ái vô điều kiện.
"Vậy thần nữ nhớ cha thì sao?" Trì Phi không ngờ mình lại dám ỷ sủng sinh kiêu, còn chưa thành hôn nữa đó1
"Vậy chúng ta sẽ triệu ông ấy đến Đông cung nghị sự." Giờ phút này hai huynh đệ cảm thấy không xong rồi, biết rõ không nên sủng ái không điểm dừng như thế, xem như vì nàng mà bọn họ sẵn lòng đánh vỡ truyền thống và tổ chế.
Trì Phi dựa vào người trên người Quý Tuyền, Quý Tuần ôm chặt nàng, dưới tư thế thân mật này, đột nhiên nàng cảm thấy hôn sự này không tệ, có gấp đôi cưng chiều và yêu thương, ai có thể chiếm được.
"Cảm ơn A Tuyền, cảm ơn A Tuần." Trì Phi nũng nịu nói tạ ơn, thành công xóa đi tất cả lý trí của hai người.
---
Tiểu thê tử được sủng ái!
Phi Phi: Vậy, mỗi ngày sau bữa ăn có phải sẽ ăn năm loại bánh ngọt!
Hai huynh đê: Được! Không thành vấn đề ~ Sau đó Phi Phi làm bánh ngọt của chúng ta!