Cô nhăn mày lại.
Nhưng rất mau, cô đã nhận ra, vòng ngọc sư tôn cho đang nóng lên!
Linh thức tiến vào trong không gian.
Trong không gian có một tiểu lâu, Lục Vân Dao mở đại môn ra, tiến vào một nơi chứa sách.
Trên án thư có đặt một ngọc giản.
Lục Vân Dao để ngọc giản dán ở giữa trán, ngọc giản chợt biến thành làn nước, dung nhập vào giữa mày của Lục Vân Dao.
Lục Vân Dao đã hiểu vì sao sư tôn đã ném vòng ngọc cho mình.
Đây là dặn dò của sư tôn, sư tôn đã tính được rằng, Lục Vân Dao sẽ đi một nơi mà linh khí không còn, tiến hành một lần nữa tu luyện.
Đây là công pháp phù hợp mà sư tôn đã kiếm cho cô.
Chỉ khi phát thiên lôi cuối cùng đánh xuống, cô mới có thể cùng vòng ngọc xuyến đến thế giới khác.
Nhưng sư tôn lo lắng sẽ phá hư sự cân bằng của Thiên Đạo ở thế giới khác, nên chỉ để 1 công pháp trong vòng ngọc.
Tên của công pháp vô cùng đơn giản: Công Đức Thành Tiên.
Khi tu công pháp này, cô cần phải trợ giúp người khác hóa giải kiếp nạn.
Trợ giúp người càng nhiều, cô có thể biến công đức thành linh khí.
Công đức trở thành linh khí càng nhiều, Thiên Đạo cũng sẽ nhanh chóng sống lại, toàn bộ thế giới này cũng sẽ bước vào thời đại linh khí.
Lúc ấy người nào cũng sẽ có tư chất tu tiên, cỏ cây đều có thể thành tinh.
Thêm vào đó, nếu thế giới đột phá, là đã có thể trợ lực ngọc giản chủ nhân tu hành.
Tu luyện công pháp này, sẽ không có thiên lôi độ kiếp, cũng không có đại nạn sinh tử, thậm chí cũng không có tâm ma.
Lục Vân Dao suy tư, sau đó thoát ra khỏi không gian.
Cô vốn đang ở suy tư làm thế nào để tích lũy công đức, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, giữa trán có một chút nốt ruồi đỏ.
Ngọc giản là pháp khí cực phẩm, sau khi nhận chủ thì sẽ dung nhập vào chỗ này, công đức của Lục Vân Dao sẽ ở tại đây.
Mà nốt ruồi đỏ này chỉ có người có linh căn, hơn nữa đã bắt đầu tu luyện mới có thể nhìn thấy, những người khác sẽ không nhìn thấy.
Lục Vân Dao khẽ cười, sau đó vận linh lực.
Người trong gương nhanh chóng thay đổi.
Làn da trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh, đây chính là bộ dáng trước khi phi thăng của cô.
Lục Vân Dao đang nghĩ cách sử dụng công đức để tu tiên thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng vệ sinh.
Cô mở cửa, trước mặt là một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen, vóc dáng quyến rũ, mái tóc uốn thành từng lọn sóng lớn, chính là mẹ ruột của cô, Đường Minh Mi.
Đường Minh Mi nhìn thấy trang phục của Lục Vân Dao, liền xoa xoa thái dương, cảm thấy chói mắt: “Tại sao lại chọn bộ quần áo này? Nhìn riêng thì đẹp, nhưng mặc vào lại chẳng hợp chút nào.”
Lục Vân Dao cúi đầu nhìn, cô đang mặc một chiếc lễ phục màu hồng nhạt, lớp vải voan xếp tầng, phần ngực ngang được đính lông vũ cũng nhuộm hồng, trông nhẹ nhàng và bay bổng, giống như một bộ trang phục đầy tiên khí.
Tuy nhiên, nó lại không phù hợp với làn da ngăm đen của cô.
Không phù hợp thì cũng đành chịu.
Điều Lục Vân Dao muốn làm lúc này chỉ có một, đó là nhanh chóng tham dự buổi tiệc tối, sau đó về nhà để tiếp tục tu luyện.
Lục Vân Dao nói: “Đã chọn rồi. Bây giờ phải xuống lầu tham gia buổi tiệc tối đúng không?”
Lục Vân Dao không quan tâm mặc gì, nhưng Đường Minh Mi thì thấy khó chịu, bà ta kéo tay con gái lại: “Chờ đã, bộ này không được, quá mất mặt.”
Mất mặt?
Trước đây, Lục Vân Dao từng cảm thấy tự ti vì hai chữ này.
Nhưng hiện tại, cô đã khác, không hề bị lời nói ấy làm tổn thương.
Ngược lại, cô còn nhẹ nhàng đáp:
“Tiệc tối sắp bắt đầu rồi. Nếu lát nữa bà Đường cảm thấy mất mặt, bà có thể đứng cách xa tôi một chút.”
Bà Đường?