Đăng Khoa

Chương 11: Thân nữ nhi muôn phần rắc rối

Ngồi giữa bàn tròn, bắt mắt nhất là trưởng tôn của đại phòng “Khúc Thanh Văn”, đầu đội mũ miện đính ngọc, khăn lụa lay động nhẹ nhàng, khoác trên người đạo bào nhung đỏ nhạt, cổ áo tinh tế, tay áo rộng thùng thình. Gương mặt có bảy phần giống với Liễu thị, khóe môi luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, chỉ nhìn thôi cũng đủ chói mắt.

Người ngồi cạnh hắn ta lại chẳng có bao nhiêu nét tương đồng, nhưng xét theo thứ tự chỗ ngồi, đây chắc là Khúc Thanh Hi “con vợ lẽ của đại phòng”, năm nay vừa tròn mười tám. Hắn ta đội khăn vấn trán bằng lụa Kếp, ngay ngắn chỉnh tề. Trên người khoác đạo bào gấm màu tùng hoa, viền xanh đá trang nhã. Vừa thấy Khúc Thanh Ngôn đi đến, hắn ta chỉ khẽ nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên một tia giễu cợt.

Ngồi ngay dưới Khúc Thanh Hi là Khúc Thanh Hồng, trưởng tử thứ xuất của nhị phòng. Hắn ta vận y phục cùng kiểu với Khúc Thanh Hi, mặt không biểu cảm, chỉ thản nhiên liếc Khúc Thanh Ngôn một cái rồi thu lại ánh nhìn.

Khi Khúc Thanh Văn và Khúc Thanh Hi đánh giá nàng, nàng cũng kín đáo quan sát ba vị ca ca này. Nhìn cách ăn mặc, có thể thấy con thứ trong phủ vẫn được giữ thể diện.

Khúc Thanh Ngôn tiến lên hành lễ với ba người, rồi trong ánh mắt chăm chú của Khúc Văn Hải, nàng lặng lẽ ngồi xuống, thần sắc như thường, vẫn ôn hòa nhã nhặn.

Có hạ nhân bước tới rót rượu, nàng vô thức nhíu mày. Thân thể này chỉ cần chạm vào rượu là dễ say, nay vừa mới về phủ, tình hình trong nhà còn chưa rõ, sao nàng dám để mình uống đến mơ màng?

“Tứ đệ không dám uống rượu?” Ngồi đối diện nàng, Khúc Thanh Văn mang theo ý cười, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, dường như đã nhận ra chút do dự trên nét mặt nàng.

Yến tiệc vừa mới bắt đầu, Khúc Văn Hải đang cầm chén rượu định cất lời thì bị cắt ngang. Ông ta lạnh lùng liếc qua, nhưng với tư cách là đích tôn, Khúc Thanh Văn không hề tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại còn có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía nàng.

Khúc Thanh Ngôn chỉ đành đứng lên, cúi người hướng về phía tổ phụ mà giải thích: “Tôn nhi tuy đã mãn tang kỳ, nhưng phụ thân mất chưa đầy ba năm, trong lòng vẫn muốn giữ đủ đạo hiếu.”

Sắc mặt nghiêm nghị của Khúc Văn Hải dịu đi, ông tán thưởng gật đầu: “Đúng là nên như vậy, thân là trưởng tử, tất nhiên phải giữ lễ đủ ba năm. Người đâu, thay rượu và thịt trước bàn Thanh Ngôn bằng đồ thanh đạm đi.”

Khúc Thanh Ngôn lần nữa cúi người cảm tạ tổ phụ thông cảm, sau đó mới trở về chỗ ngồi. Vừa ngẩng đầu, nàng đã thấy ý cười trong mắt Khúc Thanh Văn càng sâu hơn.

“Là đại ca không đúng, quên mất tứ đệ vẫn còn đang giữ hiếu. Để chuộc lỗi, đại ca tự phạt một chén."

Tiệc rượu còn chưa chính thức bắt đầu, Khúc Thanh Văn đã ngửa cổ uống cạn. Cái kiểu diễn xuất này khiến Khúc Thanh Ngôn như mở mang tầm mắt, vị huynh trưởng này quả thực rất biết thể hiện dáng vẻ trưởng tôn.

Khúc Văn Hải không hài lòng, khẽ ho một tiếng, nhưng cũng không trách cứ, chỉ cầm chén rượu nhìn về phía bình phong bên kia. Bên đó, Điền thị đã dẫn các nữ quyến nâng chén rượu hoa quả lên, ông mới trầm giọng nói: “Tuy rằng Bá Trung gặp nạn bất hạnh, nhưng hôm nay tam phòng trở về đoàn tụ với gia tộc, cũng xem như một chuyện đáng mừng. Chỉ mong sau này cả nhà chúng ta sẽ không còn chia ly.”

Mọi người đều nâng chén theo lời ông, đồng loạt uống cạn. Vì đã có chuyện Khúc Thanh Ngôn muốn giữ hiếu làm tiền lệ, Tần thị hiếm khi không ngang ngược uống rượu ngay, thấy Điền thị liếc mắt nhìn. Nàng ta bèn bắt chước giọng điệu của Khúc Thanh Ngôn mà nói: “Con dâu nghĩ đến tam lão gia mất sớm, trong lòng đau xót muôn phần, chi bằng con dâu cũng giữ đủ ba năm đi.”

Nói rồi, nàng ta còn lấy khăn chấm khóe mắt, giả bộ nghẹn ngào. Bên kia bình phong, Khúc Văn Hải hài lòng gật đầu, chỉ cảm thấy cưới Tần thị cho Khúc Bá Trung cũng không phải là sai lầm.

Điền thị lại thấy chướng mắt cái điệu bộ giả nhân giả nghĩa đó, không muốn nhìn nàng ta nữa.

Mà lúc này, ánh mắt Khúc Chiêu Vân lại dán chặt lên người Khúc Chiêu Anh, chỉ thấy trên đầu, trên người nàng ta không món trang sức nào là không tinh xảo. Trâm vàng hình hoa lá, tua rua mẫu đơn bằng vàng, hoa tai đèn l*иg dát vàng nạm trân châu. Tầm mắt nhìn xuống, trên cổ tay nàng ta, còn chưa kịp giấu đi, một chiếc vòng dẹt chạm dây hoa, xâu chuỗi trân châu.

“Đại bá mẫu thật ưu ái Thất muội.”

Khúc Chiêu Anh hơi kéo ống tay áo xuống, cười thản nhiên: “Mẫu thân chỉ có một đứa con gái là ta, đối tốt với ta cũng là chuyện đương nhiên.”

Khúc Chiêu Vân không ngờ lại bị chặn họng như vậy, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo: “Thất muội nói phải, đại bá mẫu của hồi môn phong phú, có cho muội tất cả cũng là chuyện hợp lý."

Nghe vậy, Khúc Chiêu Anh hơi nhướng mày, lập tức phản bác: “Lục tỷ không thể nói bừa, của hồi môn của mẫu thân là tài sản riêng của bà, ta tuyệt đối không có ý nghĩ chiếm đoạt.”

Khúc Chiêu Vân bĩu môi, bộ dáng như thể “ai tin nổi”, khiến Khúc Chiêu Anh chỉ mong yến tiệc mau chóng kết thúc.

Không thể uống rượu, tất nhiên cũng không thể ăn thịt. Trước mặt Khúc Thanh Ngôn chỉ có mỗi đĩa rau cải và đậu hũ nhạt nhẽo. Từ góc nhìn của nàng, vừa hay có thể thấy vẻ gian tà trong mắt Khúc Thanh Văn và Khúc Thanh Hi, bữa ăn thanh đạm quá mức này, hai người này chắc chắn có nhúng tay vào chuyện này.

Mười bốn, mười lăm tuổi chính là độ tuổi cơ thể đang lớn. Hương thịt đậm đà xộc vào mũi, khiến nàng theo bản năng nuốt nước miếng. Nàng đành giữ vẻ mặt thản nhiên, gắp một miếng đậu hũ đưa vào miệng, che đi sự thèm thuồng suýt lộ ra.

“Tứ đệ vẫn ăn được chứ? Chắc là không sao đâu, loại rau cải, củ cải này các ngươi đã ăn suốt hai năm, chắc cũng ăn đến mức cảm thấy có vị thịt trong đó rồi nhỉ.”

Lời của Khúc Thanh Văn đầy ác ý, khiến Khúc Thanh Hi bên cạnh không nhịn được mà cười phá lên.

Khúc Thanh Ngôn đặt đũa xuống, thản nhiên tiếp lời: “Đại ca nói phải.”

Nàng giống như một cục bột, nhào nặn thế nào cũng không thành hình dạng, Khúc Thanh Văn trêu chọc thế nào cũng đều bị nàng trả ngược về. Thấy vậy, hắn ta bỗng thấy mất hứng, cũng không để tâm tới nàng nữa.

Một bữa tiệc mà không biết bao nhiêu người cảm thấy mệt mỏi, về đến viện của mình, điều duy nhất Khúc Thanh Ngôn muốn làm chính là tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon.

Thiên Sơn và Đại An mang nước nóng vào phòng, thấy chủ tử vẫn chưa thay y phục, cả hai liền nhanh nhẹn bước tới, nàng giật mình lùi về sau: “Hai người lui xuống đi, ta tự làm được.”

Sau khi đóng chặt tất cả cửa sổ, Khúc Thanh Ngôn mới cởi y phục, nhanh chóng trượt mình vào trong bồn nước nóng đang tỏa ra làn hơi mờ ảo. Đêm cuối thu se lạnh đến tê cứng da thịt, nhưng khi dòng nước ấm áp vỗ về, nàng cảm thấy toàn thân như giãn ra, từng lỗ chân lông đều mở rộng đón lấy hơi ấm, sự mệt mỏi sau nhiều ngày cũng từ từ giải tỏa.

Nàng thoải mái vốc nước lên cánh tay, tận hưởng khoảnh khắc dễ chịu này. Bỗng nhiên, một dòng nước ấm áp khác nơi bụng dưới như vừa phá vỡ tầng tầng rào chắn, không chút báo trước mà tuôn trào.

Sắc mặt Khúc Thanh Ngôn chợt tái nhợt, vì giữ đạo hiếu cho Khúc Bá Trung, hai năm nay nàng ăn uống vô cùng thanh đạm, thân thể phát triển chậm chạp, vậy mà lúc này lại đón kỳ nguyệt sự đầu tiên.

Nàng thoáng hoảng loạn, vội vàng bò ra khỏi bồn, nàng vội khoác tạm trung y, cuống quýt lục tìm khắp nơi xem có thứ gì có thể lót dưới thân. Nhưng loại đồ vật riêng tư thế này, nàng nào có chuẩn bị sẵn. Thật chẳng ngờ, chuyện mà nữ tử sớm muộn gì cũng phải trải qua, nàng lại quên sạch không còn chút gì.

Trong toàn bộ Khúc phủ, chỉ có Tần thị biết được thân phận thật của nàng. Nhưng lúc này, cửa hậu viện đã khóa, nàng đành tạm lấy vật khác thay thế, trải qua một đêm thấp thỏm không yên. Vừa tờ mờ sáng, nàng đã lập tức chạy đến Lan Sơn viện của Tần thị.

“Sao con tới sớm thế?” Tần thị vừa ôm chăn vừa ngáp một hơi dài.

Khúc Thanh Ngôn chẳng buồn để tâm đến sự kinh ngạc của bọn hạ nhân, xua tay đuổi hết bọn họ ra ngoài, sau đó mới bước vào nội thất, ghé sát bên Tần thị.

“Nương, nguyệt sự của con tới rồi.”

“Đến thì đến chứ sao, có gì to tát đâu? Đợi lát nữa ta sai Hương Chi làm ít đai nguyệt sự đưa cho con.” Tần thị vẫn chưa tỉnh ngủ, phất tay qua loa rồi xoay người định vùi đầu ngủ tiếp.

Khúc Thanh Ngôn chợt dâng lên một cơn giận, giật phăng chăn của bà: “Nương, người thấy một “tứ thiếu gia” của Khúc phủ dùng đai nguyệt sự là chuyện bình thường sao?”

Giọng nàng mang theo âm điệu quỷ dị, Tần thị nghe xong bật dậy liền, cơn thèm ngủ bay biến sạch sẽ.