Tô Tiểu Lộc ngủ một giấc tỉnh lại, cảm giác đói bụng không dễ chịu, nàng rất muốn khóc, nhưng cảm giác được nương yếu ớt nằm bên cạnh , nàng lại nhịn xuống. Triệu thị được cứu một mạng, nhưng vẫn rất yếu ớt. Cho nên Tô Tiểu Lộc đã làm những gì nàng làm lúc trước, đưa bàn tay nhỏ bé đến bên miệng Triệu thị, đút cho nàng uống nước linh tuyền. Triệu thị vừa suy yếu vừa mệt mỏi, ngủ mê man, theo bản năng nuốt xuống bụng. Lý thị vừa đẩy cửa vào, Tô Tiểu Lộc thu tay về. Ngay từ đầu nàng tưởng là cha đã trở lại, nhưng người tới không lên tiếng, hơi thở cũng không quá thân thiện, chờ người đi vào, Tô Tiểu Lộc nhìn thấy mơ hồ là một phụ nhân. Nàng chưa gặp nên không biết là ai, nhưng có thể đến đây, suy nghĩ một chút nàng biết là chị em dâu của nương nàng.
Lý thị ngồi xuống bên giường, bà ta không chú ý tới Tô Tiểu Lộc đã thức, bà ta nhẹ nhàng đẩy Triệu thị hô: "Tam đệ muội, tam đệ muội, tỉnh lại, đại tẩu có tin tức tốt muốn nói cho tam muội.” Khóe miệng Lý thị không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Triệu thị bị Lý thị đánh thức, có chút mơ màng: "Đại tẩu."
Lý thị cười nói: "Tam đệ muội, đại tẩu nên chúc mừng đệ muội, đệ muội chịu nổi, ta cũng thật hâm mộ đệ muội, về sau cũng không cần nhìn sắc mặt nương rồi, phòng cũ tuy rằng hơi rách một chút, nhưng một nhà sáu người tuyệt đối đủ nha, Sùng ca nhi và Hoa ca nhi tuy rằng đầu óc không tốt lắm, nhưng chỉ cần các ngươi dạy tốt, khẳng định là làm việc tốt, đất còn rất gần, ngay tại sau nhà, các ngươi một nhà chịu khó xử lý, qua vài năm sẽ phì nhiêu, ngẫm lại đại tẩu hâm mộ nha.
Còn nữa, nương cho nhà muội hai con gà đấy, một mái một trống, đẻ trứng ấp trứng, sang năm sẽ có một đàn lớn... Thịt chia cho muội mười cân, rau xanh của đại tẩu cũng chia ba mươi cân đấy, vừa lúc muội ở cữ có thịt có đồ ăn, khi nào Tam đệ rảnh rỗi lên núi kiếm ăn, có thể đến chỗ gần nhất hoặc chỗ nào đó, để muội có thể thường xuyên ăn thịt thú rừng.”
"Tam đệ muội, muội thật đúng là một người có phúc khí, làm cho đại tẩu rất hâm mộ muội a, muội cũng đừng kích động, nghỉ ngơi thật tốt, chờ Đại Lang và Nhị đệ Tam đệ chuyển đồ xong, Tam đệ sẽ tới mang mẹ con các ngươi đi qua ha." Lý thị nói xong, nhìn Triệu thị trong mắt có nước mắt, bà ta làm bộ không phát hiện, cười đứng dậy đi ra ngoài. Lý thị nói một phen, để cho Triệu thị rất nhanh liền hiểu được, một nhà của bà bị phân ra ngoài. Hơn nữa chỉ chia một chút đồ vật như vậy, điều này có ý nghĩa gì, Triệu thị điều rõ ràng, bà mới bình phục tâm tình, nhất thời giống như ăn Chi Hoàng liên. Mùa đông năm nay, gia đình họ sống thế nào?.
“Oa a - - ". Triệu thị hết sức đau khổ, tiếng kêu yếu ớt đưa những suy nghĩ của triệu thị trở lại. Bà quay đầu nhìn lại, Tô Tiểu Lộc đang bĩu môi, nàng mới khóc một tiếng nho nhỏ. Chờ Triệu thị nhìn nàng, Tô Tiểu Lộc mỉm cười với Triệu thị. "Tứ muội, con là đang an ủi nương sao?" nụ cười của hài nhi, tựa hồ chữa khỏi, làm cho lòng Triệu thị ấm áp, làm cho bà ta tỉnh táo lại. Bà là một người mẹ, bà còn có con, dù khó khăn thế nào, bà cũng phải kiên trì.
“A a - -". Đúng vậy đúng vậy, chính là an ủi người. Tô Tiểu Lộc nhìn Triệu thị, "A a" một tiếng lại cười. Từ trong miệng đại tẩu kia nàng biết, người một nhà nàng bị phân ra ngoài, hoàn cảnh rất khó khăn, bà còn có hai đứa con trai, đầu óc có vấn đề, đồ đạc phân cũng không nhiều. Điều này có ý nghĩa gì, Tô Tiểu Lộc cũng hiểu được, thời cổ đại cuộc sống rất khó khăn, cả nhà bọn họ có thể sống qua mùa đông này hay không cũng khó nói, qua một mùa đông, còn có mùa đông thứ hai thứ ba. Đất không tốt, có nghĩa là không đủ ăn, ăn không đủ no thì không có đồ ăn thừa để đổi lấy bạc, không có bạc thì ốm đau cũng không mời nổi đại phu, đây là một vòng luẩn quẩn, tách ra như thế này chắc chắn là đường chết .
Nhưng những ngày tốt đẹp đang dần trôi qua, nàng cũng không phải là đứa trẻ thực sự, vì nàng cũng vì người nhà, nàng cũng phải cố gắng để cho người nhà sống khá giả. Nước linh tuyền có thể dưỡng thân thể, người một nhà đều uống, thân thể khỏe mạnh, sẽ có sức lực trồng trọt. Đất đai không nhiều lắm, vậy khai hoang, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn. Nhưng những điều này, Triệu thị lại không biết, cho nên Tô Tiểu Lộc rất cẩn thận an ủi bà. Triệu thị thật vất vả mới nhặt được một mạng, vạn nhất bị tức giận, lại chảy máu cũng không tốt. Dưới sự cố gắng của Tô Tiểu Lộc, vẻ cau có của Triệu thị cũng giãn ra.
Bên cửa truyền đến tiếng vang loảng xoảng, Triệu thị không khỏi mở miệng:" Cha hài nhi, là người đã trở lại sao?".
Bên ngoài vang lên một giọng nói nhỏ:" Nương, con và Hoa đệ đệ có thể vào không?". Bên ngoài, Tô Sùng dùng hai cái tay nhỏ bé không có chỗ dựa, hắn trầm giọng hỏi, nghe ca ca nói, nương hắn sinh ra một tiểu muội muội, hắn luôn nghĩ về tiểu muội muội, tiểu muội muội di chuyển trong bụng nương hắn được sinh ra, hắn không biết nó trông như thế nào, cho nên hắn mang theo Hứa ca ca, muốn nhìn trộm một chút, nhưng trong phòng tối quá, hắn cũng không nhìn thấy, vô tình làm rơi miếng gỗ cạnh cửa, phát ra tiếng động.
“Nương, con cũng muốn nhìn muội muội một chút." Tô Hoa cũng nhỏ giọng mở miệng.
Triệu thị nghe được âm thanh của hai đứa con trai ngốc, thở dài nói: "Các con vào đi”.
Tô Sùng và Tô Hoa đầu óc đều có vấn đề, Tô Sùng tốt hơn Tô Hoa một chút, hắn thường xuyên treo ở bên miệng là “ca ca phải ngoan ngoãn làm việc, phải nghe lời cha, không nên đi lung tung. Hoa nhi cũng nghe lời cha, phải nghe lời ca ca, làm việc thật tốt mới có thể ăn no”.
Dưới sự ảnh hưởng của kinh tế, hai đứa con trai không tệ,ngoại trừ đầu óc không trưởng thành, có thể ngoan ngoan giúp đỡ làm việc, tuy rằng làm không tốt. Bọn họ nghe lời không đánh người, bị người đánh cũng sẽ không đánh trả, vì thế nhiều lần đều bị những người khác đánh bị thương, nghĩ đến hai đứa con ngốc, trong lòng Triệu thị cũng không dễ chịu.
Được Triệu thị đồng ý, Tô Sùng và Tô Hoa mới đẩy cửa đi vào, rất nhanh đã đến bên cạnh Triệu thị, ghé vào bên người Triệu thị nhìn muội muội bên trong giường. Tô Tiểu Lộc cũng nhìn hai ca ca ngốc.
"Tiểu muội muội thật đáng yêu, ánh mắt như là quả nho, nho có vị chua, mắt của đệ thì sao?"
Triệu thị kiên nhẫn nói: "Ánh mắt của Tứ muội không thể ăn, ánh mắt của muội muội dùng để nhìn các con, phải bảo vệ thật tốt mới được, ăn vào muội muội sẽ không nhìn thấy các con."
Tô Sùng cái hiểu cái không, cười ha hả đáp: "Không ăn, muội muội nhìn ca."
Tô Hoa không nói gì, nhưng tựa hồ cũng đang suy nghĩ lời Tô Sùng nói, cuối cùng suy nghĩ một chút lắc đầu, sau đó đối với Tô Tiểu Lộc nở nụ cười: "Không ăn, không ăn."
Tô Tiểu Lộc: "A a - -" nghe câu hỏi ngốc nghếch của hai ca ca ngốc, nàng có chút khẩn trương, nhưng nghe Triệu thị dẫn dắt, nàng yên tâm. Đáng buồn hai ca ca này đầu óc thật có vấn đề, người bình thường căn bản không hỏi ra như vậy, cũng không biết mỗi ngày uống linh tuyền, có thể có cải thiện hay không, cũng không biết có trị được hay không, phải chờ nàng lớn lên bắt mạch cho bọn họ mới biết được.