Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Vãn Tô mở mắt ra,nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt đang ngủ của Thẩm Tri, nàng chậm rãi nâng tay lên, lại do dự một hồi, nhưng vẫn không nhịn được vuốt ve gương mặt của hắn.
Không biết từ khi nào ở đuôi lông mày có một vết sẹo , một nốt ruồi nhỏ trên sóng mũi của hắn, không biết trong mộng thấy cái gì, ngay cả ngủ cũng phải cau mày lại? Mấy năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Diệp Vãn Tô thật sự có quá nhiều điều muốn hỏi, muốn biết sự thật.
“Ngươi còn định sờ đến bao lâu?” Thẩm Tri mở miệng âm thanh có chút khàn khàn.
Diệp Vãn Tô giật mình cả kinh, vội vàng rút tay lại, nhưng lại bị Thẩm Tri nắm lấy cổ tay, buộc nàng phải nhìn hắn, lại cười nói: “Sư phụ, ngài đây làm ra chuyện xấu, người còn không muốn thừa nhận sao?”
“Ta không phải sư phụ của ngươi!”
Thẩm Tri sắc mặt cứng đờ, trong ngáy mắt, ngón tay thon dài cầm lên một lọn tóc dài của Diệp Vãn Tô, ở đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê, tùy ý đùa giỡn nói: “Bản vương nói phải, thì chính là phải, ngươi có vài phần giống nàng đó là phúc phận của ngươi”.
Vừa nói, hắn vừa mở lòng bàn tay ra,một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc màu trắng khắc hình hoa hải đường xuất hiện.
Diệp Vãn Tô nhớ đến đây là món đồ nàng yêu thích bị đánh mất lúc trước, không ngờ rằng lại ở trong tay tiểu súc sinh này.
Thẩm Tri làm nũng dường như tựa vào đầu vai nàng âm thanh mềm mại nói: “Sư phụ, xin người có thể chải tóc cho đồ nhi được không, người không ở đây nhiều năm như vậy, không ai chải tóc cho đồ nhi cả”.
Ngồi trước gương đồng, ngọn nến màu đỏ mạ vàng vẫn luôn cháy, ánh nến chập chờn, Thẩm Tri ngồi im lặng nhìn Diệp Vãn Tô cẩn thận chải tóc trông gương, ngón tay nàng vuốt ve chiếc trâm ngọc bích trong tay, nghiêng người về phía trước ngẩng đầu lên, hết thảy mọi thứ dường như đã qua mấy đời.
"Nhiều năm như vậy, sư phụ chải tóc cho ta đã thành thói quen, thật đúng là có chút khó thay đổi a”.
“Ma vương ngươi đột nhiên tỉnh táo, bỗng chốc lại hồ đồ, tật xấu này đã bao lâu? Có phải hay không mỗi người được ngươi làm thế thân, ngươi đều cùng các nàng nói này có phải hay không?”
Thẩm Tri đem cây trâm đưa cho Diệp Vãn Tô, nghịch ngợm cố ý ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngây thơ tươi cười nói: “Ngươi là người có lá gan lớn nhất trong đám ngươi kia, cũng là người duy nhất sống sót đến rạng sáng”.
Động tác trên tay Diệp Vãn Tô dừng lại, gượng cười nói: “Vậy ngươi định để ta sống đến bao lâu?”
Thẩm Tri hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, nhìn Diệp Vãn Tô đối diện trong gương đồng nói: “Sống cho đến, bổn vương......”
Nhưng lời còn chưa nói xong, hắn đột nhiên che ngực lại, vẻ mặt lộ ra sự thống khổ cùng dữ tợn, trên cổ gân xanh bắt đầu nổi lên, trên trán xuất hiện từng hạt mồ hôi, đôi mắt đen bắt đầu phiếm hồng, giữa trán ma văn đột nhiên xuất hiện, khi vẫn còn một tia tỉnh táo hắn quát lên với Diệp Vãn Tô: “Cút! Đi ra ngoài! Mau đi ra!”
Diệp Vãn Tô thấy thế làm như không nghe vội vàng duỗi tay hướng về cần cổ của hắn, phát hiện trong thân thể hắn ma khí đang kích động, khó có thể khống chế: “Điều chỉnh khí tức! Thanh tâm! Ngưng thần!"
“Mau cút ra ngoài!”.
Thẩm Tri gầm lên một tiếng, đứng dậy bước đi lảo đảo về phía bàn trang điểm, đồ đạc trên bàn đập xuống đất, hắn quay đầu cặp mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Diệp Vãn Tô, rồi lại dùng sức lắc đầu thật mạnh, dường như muốn bảo trì tỉnh táo.
“Điều chỉnh hơi thở, thanh tâm! Ngưng thần!”
Khi nói chuyện, Diệp Vãn Tô nâng cánh tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa đan vào nhau, ấn vào giữa mày, một tia ánh sáng màu xanh lam chậm rãi rút ra ngưng tụ lại trên đầu ngón tay.
Khoảnh khắc sau,Thẩm Tri một cái chớp mắt điên cuồng lao tới, nàng ôm lấy hắn, chịu đựng yêu khí ăn mòn thực cốt, liền đem hồn ti vừa rút ra rót vào trong cơ thể Thẩm Tri.
Bởi vì năng lượng ma khí đang tán loạn quấy phá đã bị hồn lực của Diệp Vãn Tô áp chế, cuộc đối đầu giữa hai bên gây ra vô cùng đau đớn, Thẩm Tri giãy giụa hét lên, theo bản năng hung hăng cắn mạnh lên bả vai Diệp Vãn Tô, má tươi đỏ hết một mảnh thấm đẫm chiếc váy xanh của nàng.