Diệp Vãn Tô hiện giờ cảm thấy, Thẩm Tri điên rồi, nhất định là điên thật rồi, và ý niệm này càng lúc càng lớn khi hắn hôn lên cánh môi nàng.
Tiểu súc sinh này từ lúc nào đối với nàng có loại tâm tư phản nghịch bất đạo đến như vậy!
Khi sư diệt tổ, thật là khi sư diệt tổ mà!.
Nếu không phải từ lúc đi vào chính điện, thân thể nàng không có nửa phần sức lực, Diệp Vãn Tô thật sự muốn hung hăng đánh hắn một trận.
Một lúc sau, nàng bị bế lên như một con rối, mặt dán vào ngực trái của Thẩm Tri, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn đập mạnh mẽ.
Chẳng qua hiện giờ Thẩm Tri thật sự lạnh lùng cực kỳ, toàn thân đều tản ra một tia hàn ý, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng không còn giống bộ dạng thiếu niên năm đó, nhưng hương hoa hếu mà nàng từng thích vẫn còn lưu lại trên vạt áo của hắn.
Diệp Vãn Tô vẫn mơ hồ nhớ rằng, ngày mà nàng hồn phi phách tán chìm xuống biển, nàng mơ hồ nhìn thấy Thẩm Tri quỳ xuống vách đá ở Đông Hải khóc đến vô cùng đao khổ.
Khi ấy nàng nghĩ, chính bản thân nàng là chân long duy nhất của tam giới, sinh ra đã làm thần, cô độc vạn năm, sau khi chết được đồ đệ tưởng nhớ cũng đáng giá.
Mấy năm trôi qua trong loạn thế, nàng từ vô ngàn suy nghĩ tới nếu một ngày nào đó trở lại nhân gian, sẽ gặp Thẩm tri trong hoàn cảnh như thế nào, nhưng trong vô ngàn suy nghĩ đó, nàng không ngờ ràng cuộc hội ngộ của cả hai sẽ như thế này.
Trong rèm lụa đỏ, phảng phất một mùi thơm hắc ám.
“Sư phụ, sư phụ......”
Diệp Vãn Tô nghe động tĩnh Thẩm Tri hết lần này đến lần khác thành kính gọi nàng, nàng thật là muốn đánh hắn!
Nhưng nàng hiện giờ căn bản không thể cử động, chỉ có thể kiềm chế lửa giận, để cho tiểu súc sinh càng ngày càng quá mức, càng không còn kiền nể gì.
“Sư tôn, người thật tàn nhẫn, đồ đệ đợi ngài ba ngàn năm, tìm người ba ngàn năm người vì cái gì không chịu quay về!”
“Tam giới quan trọng đến vậy sao? Muôn dân thống khổ thì có liên quan gì đến ngài? Sinh mạng của bọn họ là mạng, còn của người không phải là mạng sao?”
“Tại sao Ma Tôn Sơn có thể phá vỡ được phong ấn? Bất quá chính là cái gọi là tiên đạo chính nghĩa đã giao dịch, đặc biệt là cái tên Lâm Bắc Âm kia, kẻ phản bội chân chính buông bỏ tiên đạo, chính là hắn!”
Diệp Vãn Tô cau mày, cảm thấy toàn thân cứng ngắc, Thẩm Tri trấn an hôn lên vành tai của nàng, tâm trạng đang kích động của hắn đột nhiên trầm xuống, ôn nhu nỉ non nói: “Bất quá không quan trọng, sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ không làm hắn chết tử tế. Ngay cả tam giới đạo mạo mà sư phụ mong chờ, đồ nhi đều đem chúng hủy hoại, ngài nhìn hiện giờ nhân gian, núi sông gãy khúc, máu chảy khắp nơi, khắp nơi đều rên lên tiếng than, cờ trắng treo trên cao, đều là bọn họ phải nên trả giá cao”.
Nước mắt Diệp Vãn Tô theo gương mặt trượt xuống, Thẩm Tri nhẹ nhàng đen nước mắt gạt đi hôn tới, thì thầm lập đi lập lại nói: “Sư phụ, ta yêu người, đồ đệ thật sự yêu người. Sư phụ............”
Nụ hôn tinh tế rơi trên người Diệp Vãn Tô, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Thẩm Tri càng ngày càng xâm lược chiếm hữu của hắn, Diệp Vãn Tô muốn nhắm mắt lại không thể làm được, đành phải nhìn tên tiểu súc sinh này đại nghịch bất đạo.
Nàng nhìn chằm chằm vết sẹo kéo dài đến xương sường trên ngực của Thẩm Tri một hồi lâu, trong lòng không khỏi đau nhói,lấy tiên cốt trên người ra nhất định là rất đau đớn!
Vào đêm hôm đó, Diệp Vãn Tô cảm thấy nàng có lẽ rơi nhiều nước mắt nhất trong đời, sau đó nhìn thấy Thẩm Trí thoản mãn ôm nàng ngủ say, lòng tự trách cuả nàng càng dâng cao, cuối cùng cũng bị nén.