Nguyên Mộ Trần lén ngắm nhìn Tiền Dương, hai mươi mấy năm nay tim cậu chỉ đập nhanh vì một người này, mà hiện giờ người này đã trở thành chồng của cậu rồi.
Đến khi đêm về, Nguyên Mộ Trần hạ quyết tâm dùng dũng khí lớn nhất cả đời của mình lấy chiếc áo ngủ sεメy từ trong vali ra, tắt đèn thử duỗi tay thăm dò.
Không ngờ Tiền Dương còn nhiệt tình và nóng ruột hơn cậu, hai người đều uống chút rượu mượn men say mà phóng túng.
Một đêm này Nguyên Mộ Trần giao bản thân mình cho đối phương, nhưng không ngờ Tiền Dương ăn quen bén mùi, quan hệ của bọn họ dần dần thay đổi, nhưng lần nào làʍ t̠ìиɦ cũng không nhìn thấy mặt nhau.
Nguyên Mộ Trần biết nguyên nhân, mặt mũi cậu khó coi khiến hắn mất hết khẩu vị.
Bởi vì có một lần, bạn bè của Tiền Dương đến nhà làm khách, Nguyên Mộ Trần ở trong bếp rửa bát vô tình nghe lén được bọn họ tán gẫu ở bên ngoài, lúc ấy cậu mới biết Tiền Dương nhẫn nhịn mình cỡ nào.
“Thế này không phù hợp với gu thẩm mỹ của Tiền đại thiếu nha, không phải cậu chỉ thích người xinh đẹp thôi hả? Sao lại nuốt trôi được vậy, nhìn thấy không mất hứng sao?”
Tiền Dương lạnh lùng nói một câu: “Tắt đèn rồi thì ai cũng như nhau.”
Nguyên Mộ Trần đã biết nguyên nhân lần nào sinh hoạt vợ chồng cũng tắt đèn, quả nhiên là không muốn nhìn thấy khuôn mặt này của cậu. Cậu chua xót mỉm cười tự giễu.
Nguyên Mộ Trần cho rằng cuối cùng cũng sẽ có ngày Tiền Dương không chịu nổi mà rời xa trước, nhưng hai người lại cứ sống như vậy qua hơn hai năm.
Mãi đến một ngày, trong lúc sắp xếp lại đồ thì cậu thấy một cuốn sách kẹp một lá thư, bên trong là một chiếc chìa khóa và một tấm ảnh chụp chung. Đó là ảnh tốt nghiệp đại học của Tiền Dương, khi ấy hắn mặc đồng phục, một tay ôm hoa tươi, một tay ôm lấy Chung Cẩn xinh đẹp thanh tú, mỉm cười hạnh phúc hơn hiện tại nhiều.
Ngón tay Nguyên Mộ Trần run rẩy không kiềm được, trái tim đau đớn đến mức hô hấp cũng khó khăn. Anh ấy kẹp ảnh ở chỗ dễ dàng có thể mở ra xem như trong sách, chỉ sợ là trong tim anh ấy vẫn luôn có người rồi. Cậu cầm lấy chìa khóa đi tới địa chỉ trên bức thư, hóa ra Tiền Dương còn có một căn hộ đơn ở bên ngoài.
Không biết là lòng tò mò nào thúc đẩy mà Nguyên Mộ Trần lại muốn tới đó. Cậu muốn hiểu nhiều hơn về quá khứ của Tiền Dương, những điều này Tiền Dương chưa từng nói với cậu.