Tiền Dương hốt hoảng.
Hai người không tránh được việc cãi cọ một trận, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau hai năm kết hôn.
Nguyên Mộ Trần nói là mình hối hận rồi, giây phút ấy Tiền Dương chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.
Hắn thừa nhận là khởi đầu của bọn họ không tốt, từ lúc ban đầu thì hắn đã coi Nguyên Mộ Trần là người thay thế.
Nhưng ngày ngày đêm đêm sống chung, hắn đã sớm coi Nguyên Mộ Trần là bạn đời của cả cuộc đời này rồi, hiện giờ nghĩ lại hóa ra là do bản thân đơn phương tình nguyện.
“Có phải em đã có người em thích rồi không?” Trên đường đi tới Cục dân chính, Tiền Dương không nhịn được hỏi ra miệng, sợ mối quan hệ vốn mỏng manh của bọn họ sẽ càng thêm không chịu nổi, coi sự yên lặng của Nguyên Mộ Trần là ngầm thừa nhận.
Trái tim Tiền Dương càng thêm đau đớn khó chịu, hắn cười khổ: “Xem ra là anh chậm trễ em rồi.”
Yêu đương với Chung Cẩn mấy năm, tới giây phút cuối cùng hắn nói bỏ là bỏ, chưa từng nghĩ muốn quay đầu đuổi theo, bởi vì đã không hợp thì dù có miễn cưỡng cũng vẫn không hợp.
Nguyên Mộ Trần là người đầu tiên làm Tiền Dương nảy sinh suy nghĩ muốn ở bên nhau.
Hắn không muốn ly hôn, thậm chí là muốn mở miệng xin đối phương cho mình một cơ hội. Nhưng Nguyên Mộ Trần lại quay mặt đi, tuyệt tình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay cả nhìn thẳng cũng không muốn để anh nhìn sao?
Anh không xứng đáng để em lưu luyến đến vậy ư?
Giây phút ấy, Tiền Dương cảm nhận được đau đớn vì bị lạnh nhạt, khi hắn quay đầu lại thì thấy một chiếc xe đi ngược chiều, lái xe say rượu lao vùn vụt tông thẳng tới, trước khi não kịp phản ứng thì đã ôm để bảo vệ vợ theo bản năng, sau đó lại nhận được một cái ôm đáp lại mạnh mẽ.
Hắn dùng máu thịt để bảo vệ người yêu của mình dưới thân, đau đớn kịch liệt làm hắn ngất đi. Trước khi hôn mê hắn lại nghĩ, như vậy cũng tốt.
Như vậy thì sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Ký ức như sóng triều cuồn cuộn tràn vào trí óc, từng chút một truyền tin vào trong đầu, lại chậm chạp về đúng vị trí, Tiền Dương ngồi trên mặt đất gọi điện thoại cho Nguyên Mộ Trần, nhưng lại nghe được thông báo đối phương đã tắt máy rồi.
Tiền Dương nhìn xung quanh căn phòng, thu dọn lại hành lý.
Những thứ có liên quan đến Nguyên Mộ Trần đều biến mất, nếu hắn không tìm được nơi này, hoặc là tới chậm một bước khi căn phòng này đã trống rỗng thì có lẽ hắn sẽ mãi mãi không bao giờ nhớ ra trong sinh mệnh của mình từng có được một người như vậy…