Tô Kiều Kiều đỏ mặt cúi đầu đi theo sau Lý Phong vào căn phòng phía đông.
Bật ngòn đèn mờ nhạt, Lý Phong nhìn thoáng qua anh trai mình đang nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn bông mỏng, toàn thân toát ra hơi thở cái chết đang đến gần.
Anh nhúng khăn vào nước giếng không lạnh lắm, lấy ra vắt khô, rồi mới đi lau người cho Lý Nhân.
“Để chị làm đi.”
Tô Kiều Kiều sao có thể để anh làm công việc này và chăm sóc anh cả của mình, lẽ ra đó là việc của cô.
Đôi tay nhỏ bé ấm áp mềm mại của Tô Kiều Kiều đặt trên cánh tay nhỏ bé mạnh mẽ của anh, cô vốn dĩ muốn ngăn anh lại, nhưng cơ thể anh rất nóng, khi cô chạm vào thì giống như chạm vào lửa, cô nóng đến mức không biết phải làm gì.
Lý Phong cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, ngón tay thon dài, trắng nõn mềm mại, khiến người ta chỉ muốn đi tới cắn một cái.
Lý Phong nuốt nước bọt, và bắt mình phải rời mắt khỏi bàn tay nhỏ bé của cô, nhưng anh không thể bỏ qua sự ấm áp của lòng bàn tay cô, vì vậy anh nói với một giọng khàn khàn:
“Anh ấy là anh trai của tôi, lau người cho anh cũng là việc tôi cần làm.”
Tô Kiều Kiều còn muốn ngăn cản, nhưng Lý Phong đã tiến lên lau người cho Lý Nhân, nhấc tấm trải giường lên thì phát hiện anh cả của mình chỉ mặc một chiếc quần sịp, gần như không che được bộ phận quan trọng.
Nghĩ đến cô là một cô gái nhỏ nhắn, ngày nào cũng phải lật người lau người cho một người đàn ông to lớn, cởϊ qυầи áo ra thật bất tiện, hơn nữa thời tiết nóng bức, mặc vào một lúc mồ hôi sẽ ướt đẫm.
Nhưng là cô mỗi ngày đều nhìn thân thể trần trụi của anh cả?
Lý Phong thầm cảnh cáo bản thân không nên nghĩ nhiều, cô là vợ của anh cả, lại là chị dâu của anh!
Tô Kiều Kiều hoàn toàn không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhìn thấy Lý Phong dễ dàng lật Lý Nhân lên và lau sạch cho anh ta, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Giúp Lý Nhân lật người lau người là mệt nhất, vì vậy cô xoay người tự mình dọn giường.
Giường của cô ấy là một cái giường tạm bợ, với hai cái ghế dài đằng sau cái kia, được che bằng một tấm cửa cũ, và một tấm chăn bông phủ lên để làm một chiếc giường nhỏ đơn giản.
Cô trải khăn trải giường của mình và quỳ một gối trên giường của mình để vuốt phẳng những nếp nhăn.
Khi Lý Phong quay đầu lại, anh ấy đang đối mặt với mông của cô ấy, cặp mông tròn trịa của cô ấy ưỡn về phía anh ấy, và trở nên xinh đẹp hơn theo động tác của cô ấy.
Cô mặc một chiếc quần vải màu đỏ hồng, rất mỏng và mát, vải mỏng đến mức anh có thể nhìn rõ đường viền quần sịp của cô khi cô cúi người.
Trong căn phòng nhỏ, từng lớp không khí nóng bức chồng chất khiến trong lòng người ta có cảm giác gì đó khác lạ.
Phân thân thứ hai của anh cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tô Kiều Kiều dọn giường, lùi lại và ra khỏi giường, đập lưng vào bức tường thịt nóng.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Tô Kiều Kiều kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Lý Phong không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau cô, cô có chút hoảng sợ nhìn về phía Lý Phong.
Lý Phong thở nặng nề, giống như vừa làm được việc nặng, giọng nói khàn khàn:
“Lau xong rồi, chị dâu muốn tôi làm gì nữa không?”
“Không, không, không sao, cám ơn chú, cả ngày hôm nay mệt rồi, quay về ngủ đi.” Tô Kiều Kiều vừa nói, cô vừa cúi xuống với lấy chiếc khăn trên tay anh.
Nhưng tay của Lý Phong đã né được, và lưng của cô ở phía sau anh, cơ thể của cô ở gần anh quá, và tư thế cúi người của cô khiến cô phải đối mặt với đũng quần của anh.
Tô Kiều Kiều nhìn rõ đũng quần phồng lên của anh, to đến mức nổi lên một đống trên quần anh, nhưng cô không hiểu gì cả, cô chỉ cảm thấy anh giấu gì đó trong đũng quần?
Sao không bỏ thứ đó vào trong túi quần? Để trong đũng quần làm gì chứ?