“Muộn thế này rồi còn đi à? Hay để sáng mai hãy đi.” Tô Kiều Kiều nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
“Con dâu của cô họ sắp sinh, mẹ đi giúp đỡ chăm sóc, hai con ngủ trước đi, đừng đợi mẹ, có thể mẹ sẽ không về đâu.” Mẹ Lý cầm đèn pin bước ra ngoài.
Tô Kiều Kiều không nhiều lời, kể từ khi Lý Nhân bị tai nạn xe hơi, mẹ chồng cô thường xuyên đến nhà cô họ, làng cô họ có một người xem bói, người ta nói rằng xem rất đúng, và mẹ chồng cô đã đến đó cả ngày lẫn đêm.
Tô Kiều Kiều đưa mẹ chồng ra khỏi cửa, đóng cửa sân lại không khóa, sợ nửa đêm mẹ chồng mới về, quay đầu thấy Lý Phong đang bò dậy dọn bát trên bàn.
“Để chị dọn cho, chú tắm rửa đi ngủ đi, hôm nay chú làm một ngày rồi. Cũng đủ mệt.” Kiều Kiều vội vội vàng vàng đi làm, cả nhà dựa vào Lý Phong một mình làm việc kiếm tiền, làm sao có thể để anh làm việc nhà.
“Tôi thấy chị ăn không nhiều, tôi để lại cho chị thịt đầu heo, chị có thể ăn.” Lý Phong cầm lấy một cái bát đặt trên bàn trong góc, mở ra, là một nửa bát nhỏ thịt đầu heo, đều là thịt nạc, hèn gì lúc nãy cô nhìn thấy trên mâm cơm toàn là thịt mỡ.
Tô Kiều Kiều sửng sốt một chút, nhìn anh, sau đó có một luồng điện ấm áp xuyên qua trái tim cô, anh thế mà còn giữ thức ăn cho cô.
“Chị no rồi.” Tô Kiều Kiều cúi đầu và tiếp tục dọn dẹp các món ăn trên bàn.
“Đừng dọn dẹp.” Lý Phong giật lấy bát cùng đũa trong tay cô, khi ngón tay anh chạm vào đầu ngón tay cô, có chút tê dại, giống như bị điện giật, Lý Phong hoảng hốt rút tay về.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Kiều Kiều chạm vào tay Lý Phong, cô có chút không được tự nhiên, bát thịt đầu heo bị nhét vào tay cô, Lý Phong khó chịu nói: “Mau ăn hết thịt đi, hôm nay trời nóng không để lâu được."
Tô Kiều Kiều bưng cái bát ngồi sang một bên, cúi đầu chậm rãi nhai, còn Lý Phong bận rộn một mình thu dọn bát đũa, quét sàn nhà, sau đó đi ra ngoài sân rửa chén.
Tô Kiều Kiều đang ăn thịt đầu heo trong bát, có chút muốn khóc, đã lâu không có ai đối xử tốt với cô như vậy, còn giữ miếng thịt đầu lợn mỏng cho cô, nhắc cô nhớ lại khi còn bé, nhà có khách, khi mẹ đang nấu cơm, bao giờ mẹ cũng để dành một miếng thịt cho cô ăn một mình.
Sau khi ăn xong đầu heo, cô hơi no một chút, đi ra ngoài đã thấy Lý Phong đang thu dọn đồ giặt giũ ban ngày.
Lý Phong ngửi thấy mùi xà phòng trên quần áo khi anh cất chúng đi, anh chưa bao giờ giặt quần áo cẩn thận như vậy, và chúng cũng không có mùi thơm như vậy.
Tô Kiều Kiều nói: “Chị không nói với mẹ.”
Lý Phong quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt rám nắng không có nhiều cảm xúc.
Khuôn mặt thanh tú và dịu dàng của Tô Kiều Kiều hơi ửng hồng, cô chỉ vào bộ quần áo trên tay anh: “Chị không nói với mẹ.” Không nói anh ấy đái dầm.
Lý Phong sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu lại, tùy ý ừ một cái và mang quần áo trở về căn phòng phía Tây.
Tô Kiều Kiều rửa bát đũa mới ăn xong, và lấy nước từ giếng để đun nước tắm cho Lý Nhân.
Mùa hè nóng nực, Lý Nhân nằm trên giường không cử động được, nếu không lau người trong một ngày, anh sẽ bị lở loét và cơ thể sẽ thối rữa.
Tô Kiều Kiều vốn nhỏ nhắn, thùng nước trong nhà cũng lớn, nên cô chỉ có thể nhấc nửa thùng nước, cô ấy sẽ phải nghiến răng mới nhấc được một thùng nước.
Lúc Lý Phong ra khỏi nhà, nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của cô, đang loay hoay bê cái thùng xuống giếng, anh đi tới, lặng lẽ cầm lấy sợi dây thừng trong tay cô, dễ dàng nhấc cái thùng gỗ lên khỏi giếng.
Rõ ràng cô đã rất vất vả, nhưng anh lại thoải mái như đang véo một con kiến.
Anh đổ nước giếng trong vắt vào một cái chậu sứ. Tô Kiều Kiều kéo khăn tắm trên dây thừng, chuẩn bị trở lại phòng đông.
Tuy nhiên, Lý Phong đã cầm lấy chiếc chậu sứ trong tay cô, và vô tình cọ xát mu bàn tay của anh vào vυ' trước ngực, bộ ngực căng tròn và thẳng đứng được bọc dưới chiếc áo ngực mỏng.
Tô Kiều Kiều run lên, vội vàng buông chiếc chậu sứ đang cầm trên tay xuống.