Liều Thuốc Hối Hận Cho Tra Nam

Chương 28

"Ông chỉ có được tài làm dữ với tôi, có giỏi thì làm dữ với cháu trai mình kìa! Ông cảm thấy ăn khoai lang rất tủi thân sao? Ông có giỏi thì giống như người ta kia kìa, ăn thịt nha! Tôi cũng được ăn ké đội trưởng đội sản xuất nhà ông!"

Trần Hồng Mai bực bội nói.

Giang Phúc Toàn sửng sốt.

"Ai? Cháu trai nào?"

Ông buột miệng hỏi.

Khi bình tĩnh lại mới biết đó là Giang Châu.

Dù sao con trai của lão nhị không ở thôn Lý Thất.

Trần Hồng Mai cười nhạt: “Ngoại trừ Giang Châu, còn có thể là ai? Ngày hôm nay thằng ranh kia ăn thịt xào ớt đó! Tui ngửi được rất rõ ràng! Cây ớt trong sân nhà hắn bị hái không ít trái! Chắc chắn không sai!"

"Hắn chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề cũng có thể ăn thịt, ông là đại đội trưởng đội sản xuất, mỗi ngày ăn khoai lang, ông nghĩ mình hay lắm sao!"

Giang Phúc Toàn có chút choáng váng.

Phải một lúc sau mới trấn tĩnh, hiểu ra rốt cuộc Trần Hồng Mai đang nói gì.

"Ăn thịt? Chắc bà ngửi lầm rồi đó!"

Giang Phúc Toàn lạnh mặt, nói: “Nãy giờ cứ úp úp mở mở, tình huống của gia đình hắn bà còn không rõ sao? Hai con bé kia sắp chết đói rồi! Khoai lang cũng không có mà ăn, thịt từ đâu ra?"

"Dầu gì cũng là thím của người ta, phải giữ ý chút chứ, nói xàm!"

Trần Hồng Mai muốn phản bác.

Thế nhưng lời đến miệng, lại không biết nên nói như thế nào!

Bà không có chứng cứ!

Cũng không thể đã nói là mình đã ngửi được!?

Trên thực tế, bà cũng hiểu được chuyện này cực kỳ phi lý.

Chẳng qua hôm nay vừa gây sự với Giang Phúc Toàn, bà giận dữ lên tiếng.

"Ngày mai Tiết Thanh Minh rồi, tui vào huyện thành mua chút thịt, trở về làm Thanh Minh Quả."

Giang Phúc Toàn gặm khoai lang.

Nói đến thịt, ông ta cũng thèm.

Nói xong lại nhìn về phía Trần Hồng Mai.

"Xem dáng vẻ thèm thuồng của bà đi! Để người khác nhìn thấy, lại khiến con trai mất mặt!"

Lúc này Trần Hồng Mai nghe có thịt ăn, lập tức trở nên dễ chịu hơn hẳn.

"Hừm."

Bà châm lửa bếp, nhét củi vào lò lửa.

"Ai không ghen tỵ khi gặp tui? Tui sẽ không để con trai tui mất mặt đâu!"

Nhắc tới con trai Giang Minh Phàm.

Hai người đều cười tươi như hoa.

Cũng đúng tôi.

Mặc kệ người ta có ăn thịt hay không?

Dfu sao có Giang Minh Phàm, đó chính là cháu trai vàng bạc của lão Giang gia bọn họ!

Bọn họ vô cùng tự hào!

... ... ... ... ...

Đoàn Đoàn Viên Viên lần đầu thấy đèn điện, vui vẻ đến mức nhảy tưng tưng trên giường.

Sau khi Giang Châu cùng hai đứa trẻ chơi đùa một lúc, sau đó cùng Mộng Ly dỗ hai cô con gái ngủ.

"Em và con ngủ đi, anh đi ra ngoài một chuyến, chắc khuya lắm mới về, không cần lo lắng cho anh."

Liễu Mộng Ly liếc nhìn Giang Châu.

Có chút mất tự nhiên nói: “Ai lo lắng cho anh?"

Giang Châu cười cười không nói gì.

"Nhớ kỹ khóa chặt cửa, anh sẽ mang chìa khoá đi ra ngoài."

Giang Châu nói xong cũng cầm lấy cây đèn dầu chuẩn bị ra khỏi cửa.

Hắn chuẩn bị đi ra ngoài hái lá ngải cứu.

Ngày mai sẽ là Tiết Thanh Minh, hắn muốn tranh thủ trời còn chưa sáng đi hái lá ngải cứu.

Càng nhiều thời gian, thì càng hái được nhiều lá hơn.

Nói như vậy, sáng sớm ngày mai là có thể sớm xuất phát.

Nhìn Giang Châu mang theo đèn dầu ra khỏi nhà.

Liễu Mộng Ly đoán được hắn muốn đi hái lá ngải cứu.

Trong lòng cực kỳ phức tạp.

Giang Châu đi tới gần cổng.

Liễu Mộng Ly suy nghĩ một lúc, bước nhanh tới, nhẹ giọng nói: “Về sớm một chút, chú ý an toàn, đừng tới chân núi gần quá, có lợn rừng."

Thôn Lý Thất là vùng núi.