Giang Khởi Vân lờ mờ suy nghĩ, thế giới trước mắt đã bị sắc đỏ tươi bao phủ.
Nhưng như vậy cũng tốt, chết đi rồi, cậu sẽ không phải chịu đựng ánh mắt căm hận của cô, không phải cắn răng nói rằng chúc cô hạnh phúc viên mãn, cũng không phải một mình ôm lấy những ký ức ấm áp ngày xưa để sưởi ấm, rồi chết đi trong cô độc.
Thật ra như vậy cũng tốt, vốn dĩ cậu đã ôm lấy ý định đồng quy vu tận khi bước vào căn phòng này, thề rằng sẽ trở thành cơn ác mộng mà cô không bao giờ có thể quên… nếu đã không thể có được, thì hãy hủy diệt thôi!
Người mà cậu yêu, tuyệt đối không có lý do gì để cho kẻ khác chạm vào!
Dù có chết, cũng phải chết trong vòng tay của cậu.
Thế nhưng, cuối cùng cậu vẫn đánh giá thấp tình yêu của mình dành cho cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ hận cậu, trách cậu, cảm giác hối hận liền cuốn trào dâng như thủy triều, nhấn chìm lấy cậu.
Bây giờ tốt rồi, cậu sắp chết, chẳng còn gì phải lo nghĩ nữa.
Tình yêu của cô, đám cưới của cô, tiếng cười và nước mắt của cô, tất cả đều không còn liên quan gì đến cậu!
Giang Khởi Vân khép mắt lại, lòng bình thản, lặng lẽ chờ đợi Tử Thần gọi tên, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nụ cười nhợt nhạt.
Nghĩ rằng chỉ cần chết là có thể giải thoát và chuộc tội sao?
Ngây thơ thật!
Lâm Lang âm thầm cười khẽ.
Sống không bằng chết, phải sống trong sự ăn năn hối hận từng ngày, đó mới là sự trừng phạt lớn nhất dành cho người còn sống.
"Đủ rồi!"
Không ai ngờ rằng, cô dâu vốn là nạn nhân lại đột nhiên lao tới ôm chặt lấy Giang Khởi Vân, Trần Thanh Lễ không kịp thu tay lại, cú đấm của anh đập mạnh vào lưng cô.
"Lâm Lang…" Người đàn ông lúng túng, không biết phải làm gì.
Máu đỏ tươi tràn ra từ khóe môi cô, men theo đường nét của cằm, từng giọt, từng giọt rơi xuống trên má thiếu niên.
Nóng ấm, ẩm ướt.
Người vốn dĩ đã gần kề cái chết đột nhiên mở to mắt, hình ảnh của cô dần trở nên rõ ràng.
"Đủ rồi! Thật sự đủ rồi! Đừng đánh cậu ấy nữa! Cậu ấy... thật sự sẽ chết mất!" Cô dâu khóc gào, giọng khàn đặc, nước mắt chảy ròng, từng dòng lệ trong suốt rửa sạch vết máu trên khuôn mặt cậu.
"Chị…"
Cậu thầm thì, như không dám tin, cho dù đã đến bước này, cô vẫn không nỡ để cậu chết.
"Vân Vân, em thấy thế nào? Đau ở đâu? Em phải kiên trì nhé, nhất định phải kiên trì! Chị sẽ gọi xe cấp cứu ngay!" Nước mắt rơi trên mặt, đau đớn, đau như có ngàn mũi kim đâm vào tim.
Cậu hối hận rồi.
Hối hận vì đã không chịu nghe lời cô.
Hối hận vì luôn làm cô lo lắng.
Hối hận vì những suy nghĩ bẩn thỉu và đê tiện của mình.
Hối hận... vì đã làm tổn thương người mà cậu không bao giờ nên làm tổn thương.
Cậu dồn hết sức lực còn lại, khó khăn vươn ra bàn tay đang co giật từng hồi.
Muốn chạm vào hơi ấm của cô lần cuối.
Nhưng khi tay đưa lên giữa chừng, cậu lại ngừng lại.
Với một kẻ đê hèn như cậu, còn có tư cách gì để cầu xin sự thương xót của cô chứ?
Ngọn lửa trong mắt thiếu niên lặng lẽ tắt dần, bàn tay cũng từ từ rơi xuống.
"Vân Vân, chị ở đây, chị ở đây, chị sẽ luôn ở bên em, ở cạnh em!" Lâm Lang vội vàng nắm lấy bàn tay đó, trước ánh mắt kinh ngạc của cậu thiếu niên, cô áp chặt tay cậu lên mặt mình: "Vậy nên, xin em, nhất định phải kiên trì…"
Đến cuối cùng, cô khóc không thành tiếng.
"Xin em hãy vì chị mà sống tiếp!"
"Chị cầu xin em, cầu xin em…"
Cậu khó khăn nuốt xuống máu trong miệng, muốn nói với cô rằng cậu không sao, nhưng ý thức đã dần dần trở nên mờ mịt.
Hình ảnh cuối cùng cậu thấy, là dáng vẻ vô cùng tiều tụy của cô, mái tóc rối bù, đôi mắt khóc đến mức sưng đỏ.
Rất xấu, nhưng lại đẹp đến mức làm cậu tan nát cõi lòng.
*
"Xoạt—"
Tấm rèm giường màu đen bị kéo ra trong tích tắc, ánh sáng chói lòa ùa vào phòng.
Người nằm trên giường đột nhiên tỉnh dậy, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
"Giang, cậu lại gặp ác mộng à?"
Người vừa đến nhún vai bất lực: "Tôi thật sự nghĩ rằng cậu nên tìm một bác sĩ tâm lý để giải tỏa cảm xúc đi thôi, nếu không cứ thế này mãi thì sao cơ thể cậu chịu nổi chứ?"
"Nếu cậu thật sự nhớ chị gái của mình, về nước chẳng phải là được rồi sao? Dù sao cũng chỉ là một tấm vé máy bay, đâu phải cậu không mua nổi. Huống chi cậu còn là ông chủ, muốn nghỉ bao lâu chẳng phải là chuyện chỉ cần một câu nói thôi sao."
Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng không đáp lại câu hỏi này.
Có những chuyện, không phải chỉ đơn giản trả lời "có" hay "không" là có thể giải quyết được.
Nếu thật sự đơn giản như vậy, cậu đã không mãi ở nơi đất khách quê người này, cắt đứt mọi liên lạc, không dám nghĩ đến việc quay về.
Mười năm, cậu đã có cho mình một tòa cao ốc thương mại, tạm thời có thể coi là một người thành đạt.
Những cô gái ở đây đều xinh đẹp và không thiếu sự nhiệt tình, có rất nhiều người đã mạnh dạn tỏ tình với cậu, cũng không ít mỹ nhân tuyệt sắc hợp với khẩu vị thẩm mỹ của cậu, nhưng mỗi khi muốn tiến tới gần họ, trong đầu cậu luôn hiện lên bóng hình khóc lóc của người kia.
Cô chỉ khóc hai lần, nhưng đến tận bây giờ, những giọt nước mắt ấy vẫn khiến trái tim cậu đau như dao cắt.
Thời niên thiếu, cậu từng động lòng một lần, gần như đã tiêu hao hết tất cả sự nhiệt thành và sức mạnh mà cậu dành cho tình yêu trong cả đời này rồi.
Mười năm trước, cậu may mắn thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, cậu tràn đầy hy vọng muốn được gặp lại cô.
Nhưng cha Giang lại nói với cậu rằng, vì mất máu quá nhiều ở vùng trán và trong tình trạng cảm xúc quá kích động, cộng thêm thức trắng cả đêm để trông chừng cậu, sức khỏe của Lâm Lang đã suy sụp hoàn toàn, hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Khi chồng chưa cưới của cô nhìn thấy cậu, nếu không phải vì cha Giang ngăn lại, anh đã muốn động thủ ngay rồi. Lời chất vấn đầy phẫn nộ của anh, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ mồn một. Tại sao một kẻ như cậu lại có thể sống sót, trong khi Lâm Lang vô tội, lại bị hại đến mức nằm bất động trên giường bệnh, không còn sức sống?
Qua ô cửa sổ hẹp kia, khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt của cô khiến trái tim của bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải đau nhói.
Cậu không tin vào Phật, nhưng lại chỉ có thể dùng phương thức hư ảo này để cầu xin Phật tổ mở lòng từ bi.
Chỉ cần cô có thể tỉnh lại, bảo cậu làm gì cũng được!
Sau đó, cậu sẽ lặng lẽ, không lời từ biệt, rời khỏi thế giới của cô, không bao giờ làm phiền cô nữa.
Cậu chắc chắn sẽ chân thành chúc phúc, chúc cô hôn nhân viên mãn, chúc cô sớm sinh quý tử, cả đời bình an, không bệnh không tai.
Nếu có tai họa, cứ để tất cả trút lên đầu cậu là được.
Cô đã không thể chịu đựng thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Có lẽ trời cao đã nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, ba ngày sau, Lâm Lang tỉnh lại.
Cậu không dám gặp cô, sợ rằng bản thân sẽ mềm lòng, sợ rằng mình sẽ ghen tị, vì thế cậu để lại một bức thư, mua một vé máy bay, rời khỏi thành phố có cô ngay trong đêm hôm ấy, xuất ngoại đến một nơi không ai có thể tìm thấy, cắm rễ và ở lại đây.
Mỗi khi đêm đến, nỗi nhớ cô lại như cơn đau xé lòng.
Nhưng không sao, cậu đã quen rồi.
Ở đây, tài năng và sự chăm chỉ của cậu đã được công nhận, cuộc sống cũng như cá gặp nước, chỉ trừ một điều… cậu không thể kiểm soát được nỗi nhớ cô, nhớ đến điên dại, thậm chí có lúc, khi gặp một người nào đó trên phố có nét giống cô, cậu cũng muốn chạy đến ôm chặt lấy người đó, hôn cô ấy, không để cô ấy rời khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một giây.
Như một cơn nghiện vậy.
Đôi lúc cậu cũng hèn mọn nghĩ rằng, nếu như năm đó không nhờ câu nói của cô mà cậu kiên trì vượt qua được, mà thay vào đó là vĩnh viễn biến mất.
Liệu cô có thương tiếc cậu hơn không?
Liệu cô có lén ngồi trong phòng cậu rồi khóc thầm không?
Liệu cô có chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp về cậu không?
Thế nhưng, tất cả những điều đó, đều không có câu trả lời.