Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện

Chương 7

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc không có đoán sai, Quý Thanh Trác quả thật bị dọa cho hôn mê.

Khi đánh vỡ yêu thú ảo ảnh, kiếm của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bay thẳng về phía cô, hệ thống của cô cũng khẩn trương.

"Ký chủ, phiền ngươi trốn tránh, ta không có năng lượng trợ giúp ngươi."

Nhưng mà, mặc dù hệ thống nói như vậy, nó cũng biết ở khoảng cách gần như thế, Quý Thanh Trác không có biện pháp né tránh.

Quý Thanh Trác từ đầu đến cuối chỉ có sợ hãi tử vong gần chết, nhưng là hệ thống này lại rất kích động.

Thời điểm Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đem kiếm phong chếch đi, nó hưng phấn nói với Quý Thanh Trác: “Ký chủ ngươi quá tuyệt vời, hắn không có gϊếŧ ngươi!”

Ngay khi nó lải nhải, nó không chú ý tới Quý Thanh Trác đã không trả lời nó nữa.

Tất cả suy nghĩ của Quý Thanh Trác trong nháy mắt khi thân hình Tɧẩʍ ɖυng Ngọc áp xuống, đã đứt đoạn.

Đáng chết, cô thật sự rất sợ được không, thanh kiếm kia của hắn sắc bén như thế, cứ như vậy liền dán vào da thịt của cô bay qua!

Thân thể cô mềm nhũn, dứt khoát lựa chọn không đi đối mặt, trong nháy mắt trước khi ý thức biến mất, cô cảm giác có người nâng eo cô lên.

Quý Thanh Trác không quen với loại cảm giác bị người khác ôm vào trong ngực, cho nên cô rất nhanh đã tỉnh lại.

Lúc cô tỉnh lại, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đã đem cô ném lên lưng lừa, Mao Mao đời này cõng vật nặng thành thói quen, cõng một Quý Thanh Trác thật đúng không phải là việc gì khó.

Mao Mao cứ như vậy cõng Quý Thanh Trác, cúi đầu, thản nhiên tự đắc ăn thảo diệp trên mặt đất nhai đến còn hăng say.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc thế nhưng cũng không có rời đi, hắn ngồi trên tảng đá xanh cách đó không xa, cúi đầu, chà lau thanh trường kiếm trắng như tuyết trong tay mình, kiếm phong sáng ngời như tuyết, phản xạ ánh nắng mặt trời có loại cảm giác trong suốt không tỳ vết.

Sau khi tỉnh lại, Quý Thanh Trác từ trên lưng Mao Mao trượt xuống, cô đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, lá cỏ mềm mại nên bị quăng ngã một cái cô cũng không thấy đau.

Cô xoa xoa đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυng Ngọc.

"Cám ơn." Nàng buột miệng thốt ra, nhân tiện từ trên mặt đất bò lên, đem thảo diệp dính trên vạt áo phủi sạch sẽ.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ngồi dưới một chùm ánh sáng trong rừng làm nổi bật da thịt oánh bạch của hắn, giống như trích tiên.

Hắn ngước mắt lên, thu kiếm vào vỏ, kiếm minh rung động vang lên, hắn hỏi: "Cảm tạ cái gì? ”

"Ngươi...Ách dời thanh kiếm đi. " lực chú ý của Quý Thanh Trác luôn đặt ở vị trí kỳ quái, cô không dám nhìn ánh mắt Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, liền nhìn tay hắn, chân hắn, các bộ phận khác trên thân thể hắn.

Cô chú ý tới bàn tay cầm kiếm kia của hắn có một đạo vết thương, chỉ là rất kỳ quái, trên vết thương kia cũng không có huyết sắc, càng giống như giấy khô bị xé rách.

"Tay ngươi..." Quý Thanh Trác đoán hắn là bởi vì di dời kiếm mới bị thương.

"Không có gì đáng ngại." Giọng Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bình tĩnh không gợn sóng.

"Vậy ta đi trước." Quý Thanh Trác cáo biệt hắn.

Hệ thống nghe không được lời này: "Thật vất vả mới gặp được, ngươi dứt khoát ăn vạ đi. ”

Quý Thanh Trác không muốn ăn vạ bên người Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, khí tràng độc đáo của hắn quá bức người, cô ở bên cạnh hắn rất khó trấn định tự nhiên, chuyện này cùng Tɧẩʍ ɖυng Ngọc có phải là nhân vật phản diện hay không không có quan hệ, đơn thuần là Quý Thanh Trác không có thói quen cùng người xa lạ ở một chỗ.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc không nói gì, từ một mức độ nào đó, hắn và Quý Thanh Trác đều là người cực kỳ an tĩnh.

Trong rừng, chỉ còn sót lại tiếng gió thổi lay lá cây xào xạc cùng thanh âm côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng có tiếng vuốt quần áo của hai người, cảnh tượng này lại có chút hài hòa.

Bọn họ còn đang ở trong đại hội cầu tiên, quan hệ giữa hai bên vẫn là quan hệ cạnh tranh, cho nên Quý Thanh Trác cảm thấy mình ở lại bên cạnh Tɧẩʍ ɖυng Ngọc không ổn.

Cô vẫn vỗ vỗ cổ lừa: "Chúng ta đi thôi. ”

"Yêu thú thủ trận là thật." Thanh âm trầm thấp của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ở phía sau nàng lạnh lẽo vang lên.

Quý Thanh Trác vừa nghe, cả người nổi da gà, cô chậm rì rì quay đầu lại hỏi Tɧẩʍ ɖυng Ngọc: "Chẳng lẽ còn có giả? ”

"Ngươi không nhìn thấy?" Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nhớ tới thời điểm Quý Thanh Trác tới gần ảo ảnh yêu thú, ảo ảnh kia liền biến mất.

Cô tựa hồ căn bản không tin bất cứ thứ gì vô căn cứ, ngay cả lừa gạt chính mình đều không được.

"Chính là rừng cây a." Quý Thanh Trác gãi gãi đầu, "Nơi nào còn có yêu thú nào khác. ”

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc không nói cho cô biết chân tướng, nếu Quý Thanh Trác lại bị dọa ngất đi, hắn không có thời gian canh giữ tại chỗ này.

Hắn lại không có nói chuyện cùng Quý Thanh Trác nữa, chỉ cầm kiếm rời đi, bởi vì hắn cảm thấy, hắn có lẽ còn có thể ở điểm đích nhìn thấy Quý Thanh Trác.

Quý Thanh Trác cũng biết cô lại đi theo hắn không tốt lắm, vì thế dắt Mao Mao rời đi, sau khi đi một đoạn thời gian, cô phát hiện chính mình tựa hồ đi tới biên giới bản đồ, mặc kệ lại vòng như thế nào, cô cũng không có biện pháp tránh đi cái chấm đỏ kia.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đi về phía chấm đỏ được đánh dấu trên bản đồ.

Thấy cô như thế, các trưởng lão quan sát tình huống trong trận pháp đều có chút bất đắc dĩ.

"Đặt ở trên con đường kia của nàng là cái yêu thú gì?" Có trưởng lão toái toái niệm nói, "Tuy nói là nàng nhất ý cô hành, nhưng để cho một người phàm chết ở chỗ này, thật sự là có chút hổ thẹn. ”

"Là con bạch mãng ta thuần phục trong Tử U Lâm." Giang Thiên Khách trả lời, "Nàng ở trong đông đảo yêu thú tính tình cũng tương đối ôn hòa, nhưng sức chiến đấu cũng không tầm thường. ”

"Cái này..." Các trưởng lão đều thở dài.

Mặc dù biểu hiện cầu tiên giả khác cũng tốt, nhưng bọn họ vẫn không tự chủ được đem lực chú ý đặt ở chỗ này của Quý Thanh Trác, cô thật sự không hợp với hết thảy mọi thứ xung quanh, không có một chút bộ dáng tu tiên, nhưng ngoài ý muốn, cô thế nhưng lại đi tới nửa sau đại hội cầu tiên.

Ở giữa những trưởng lão cảm thấy hứng thú với Quý Thanh Trác, chỉ có một người trầm mặc không nói, thân hình hắn cao lớn, so với nam tu sĩ chung quanh còn cao hơn một cái đầu, khuôn mặt hắn tuấn lãng nhưng lạnh lùng, trong con ngươi nửa rũ xuống kia lập lòe quang mang kiên nghị.

Nếu Quý Thanh Trác ở chỗ này nhất định sẽ cho hắn một đánh giá rất chuẩn chuẩn: "Hắn nhìn qua rất có thể đánh".

Nhìn qua rất có thể đánh trưởng lão Huyền Vân Tông Diệp Đoạn Hồng nhìn Quý Thanh Trác qua thủy kính khẽ cười nhạt một tiếng, đánh giá: "Phế vật đầu cơ trục lợi. ”

Quý Thanh Trác đương nhiên không nghe được người khác nghị luận về mình, cô thực mau đã đi tới nơi Bạch Mãng trú ngụ, đi tới nơi này, cuối cùng cô cũng không gặp phải chướng ngại vô hình gì, xem ra, chỉ có ấn theo bản đồ mà đi mới có thể tìm được lối ra chân chính.

Cô chỉ nhìn thấy phía trước có thảo diệp phất động, vẫn chưa nhìn thấy bạch mãng.

Sau đó, một đạo tiếng thét chói tai truyền đến, Quý Thanh Trác nhịn không được bưng kín lỗ tai mình lại, con lừa già đi theo bên cạnh cô cũng bị dọa sợ, hoảng đến bốn vó giẫm loạn trên mặt đất.

Trong rừng, đuôi của bạch mãng quây quanh cơ thể của một người, đem nàng quăng thẳng vào trên thân cây thô tráng.

"Tính tình tương đối ôn hòa" bạch mãng ánh mắt như bóng đèn màu cam, trừng đến thật lớn, trong mắt là không che dấu được dã tính, nó đã hồi lâu không có nhấm nháp đến khí tức của nhân loại.

Bị nó ném lên thân cây chính là Thu Minh Tuyết vừa mới gặp mặt cách đây không lâu, nàng ta thét chói tai nhưng không cách nào tránh khỏi bạch mãng quấn quanh.

Quý Thanh Trác lại ngây dại, chờ đến khi cô phản ứng lạithì cô đã ôm Mao muốn chạy.

Quên đi, đại hội cầu tiên này không tham gia cũng được, nàng còn không muốn chết nhanh như vậy.

Cô cuối cùng đối với Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nói "Thủ trận yêu thú" có một ấn tượng đại khái.

Thứ này, cũng là người bình thường có thể đánh được sao?

Cô vừa có ý nghĩ này, Thu Minh Tuyết liền có phản ứng, nàng cắn răng, trong mắt lộ ra sát ý, từ dưới ống tay áo nàng lập lòe hàn mang chủy thủ, trong hàn quang thiên sắc kia mang màu xanh, hiển nhiên là có độc.

Thu Minh Tuyết là công chúa của Vân Trạch vực, một ít kỳ trân dị bảo thuộc về tu sĩ nàng ta cũng có thể nghĩ biện pháp thu về.

Chủy thủ khảm vào vảy của bạch mãng, Quý Thanh Trác nghiêng mặt đi không nhìn nữa, cô cúi đầu cùng Mao Mao liếc nhau.

Cô kéo Mao Mao muốn chạy nhưng nó lại càng hoảng hốt, nó tránh thoát khỏi tay Quý Thanh Trác, vọt thẳng về phía bạch mãng.

Quý Thanh Trác chỉ có thể đuổi theo, bên kia Thu Minh Tuyết đem bạch mãng đánh cho bị thương, vô số công kích phù chú oanh kích thân thể nó, phát ra tiếng nổ lớn, Bạch Trăn thống khổ mà vặn vẹo trên mặt đất.

Kỳ quái chính là, một con quái vật khổng lồ như vậy đang giãy giụa, thân thể mất khống chế của nó còn đánh rơi núi đá nhưng không có một chút đυ.ng tới Quý Thanh Trác.

Cô không có tiên cốt, ở trong mắt bạch mãng tương đương với không tồn tại, nếu nơi này không có Thu Minh Tuyết dẫn đi lực chú ý của nó, có lẽ bạch mãng có thể chú ý tới Quý Thanh Trác, nhưng nó vội vàng chiến đấu với Thu Minh Tuyết cho nên trực tiếp không để ý tới Quý Thanh Trác.

Đương nhiên, Quý Thanh Trác cùng Mao Mao một người một lừa có di chuyển cực kỳ thần kỳ, Mao Mao sợ tới mức kinh hoảng thất thố xông về phía trước nằm bên trái, tránh tất cả công kích của bạch mãng.

Nó chạy về phía trước, Quý Thanh Trác đuổi theo, phía sau cô rất nhanh đã bị đuôi bạch mãng bị thương năng nề rơi xuống, vảy bị vỡ còn dính máu.

Đuôi mạnh mẽ đập xuống mặt đất tạo ra cái khe nứt, đem núi đá chấn động rơi xuống đất, nhưng hết thảy đều không có quan hệ gì với Quý Thanh Trác, bởi vì cô thần kỳ mà tránh được những công kích này.

Mao mao trái đột nhiên hướng về phái bên phải, thân hình cực kỳ nhanh nhẹn, Quý Thanh Trác đuổi theo nó đến thở hồng hộc, cô không dám quay đầu lại nhìn, cô sợ mình liếc mắt nhìn một cái liền chân đều mềm nhũn.

Có một số điều chỉ cần làm bộ không nhìn thấy nó như vậy là nó không tồn tại.

Thu Minh Tuyết phía sau ra sức chiến đấu với bạch mãng, bản thân nàng ta cũng không phát hiện ở giữa có một người cùng một con lừa lẻn qua, bởi vì động tĩnh của nàng ta và bạch mãng đánh nhau quá lớn, có ai có thể xuyên ngang qua thì cũng coi như có năng lực.

Rốt cục, Quý Thanh Trác thoát khỏi phạm vi công kích của bạch mãng, cô trực tiếp nhào về phía trước, nhào tới trên người Mao Mao, ấn nó không cần chạy loạn.

"Con lừa này..." Giang Thiên Khách dĩ nhiên không có cách nào tỉnh táo, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ là cái dạng kết cục như vậy.

Quý Thanh Trác chỉ cần đi về phía trước thêm một chút liền có thể tìm được lối vào chân chính của Thủy Vân Phong, mà cô đã làm cái gì?

Cô chỉ đi một lần trong sương mù đào hoa nhưng đến một tia khảo nghiệm cũng không gặp được.

Này…… Này hợp lý sao?

"Con lừa này rất bình thường, nó rất già rồi lại sắp chết, hơn nữa thị lực không tốt lắm." Tự xưng là chuyên gia nghiên cứu linh thú một vị trưởng lão khác của Huyền Vân Tông đẩy thủy tinh kính trên mặt mình, dùng ngữ khí học thuật nói.

“ Năng lực dự đoán của nó, không phải là con lừa bình thường chứ?" Giang Thiên Khách không thể tin được.

"Nó xác thật rất bình thường, liền tính đem nó làm thành lẩu thịt lừa cũng bởi vì nó quá già mà phải tốn thêm chút củi lửa." Trưởng lão kia trả lời.

"Giang trưởng lão, chúng ta không thể không đối mặt với một vấn đề." Hắn lại nói với Giang Thiên Khách, "Thăng Tiên đại hội của Huyền Vân Tông chúng ta, phải có một vị hoàn toàn toàn diện không có một tia tiên duyên phàm nhân thông qua. ”

"Cái này... yêu cầu liên hệ với chưởng môn sao? "Giang Thiên Khách bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm của mình.

"Nói với chưởng môn đi, việc này… Chúng ta cũng không cách nào quyết định về việc Huyền Vân Tông có muốn tiếp nhận một đệ tử như vậy hay không. "Một vị trưởng lão khác mở miệng.

"Phế vật như thế, trực tiếp ném xuống núi là tốt rồi." Diệp Đoạn Hồng vốn đã nhìn Quý Thanh Trác không vừa mắt lạnh giọng nói.

Quý Thanh Trác lại đi về phía trước, cô nhìn thấy phía trước xuất hiện một tia khí tức tươi mát, ở cuối con đường sương mù này có một thác nước, cô đi vào trong thác nước này, một cảm giác không trọng lượng truyền đến, cô tựa hồ bị thứ gì đó truyền tống đi.

Cảm giác này giống như ... Giống như đi thang máy?

Quý Thanh Trác lấy lại tinh thần, cô phát hiện mình đang ở trong một mảnh quảng trường bạch ngọc thật lớn, ở phương xa đã có lẻ tẻ vài vị cầu tiên giả đang ngồi, số lượng không nhiều lắm, nhưng khí tức của bọn họ đều không tầm thường, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cũng ở trong đó, nhìn vị trí thì hắn là người tới trước nhất.

Mà trước đó cô chú ý tới Mạnh gia đại tiểu thư Mạnh Dao Lam chỉ đứng ở phía dưới Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cách đó không xa, nàng không có nhìn về phía mình, chỉ cau mày nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, tựa hồ là đang nghi ngờ loại đệ tử như hắn tu luyện mấy chục năm ở Huyền Vân tông, như thế nào cũng đến tham gia thăng tiên đại hội cướp đoạt đệ nhất của nàng.

Đương nhiên, sau khi cô đến thì có một bộ phận người chú ý tới cô, lúc đầu bọn họ còn cảm thấy cô xuất hiện không có gì kỳ quái, nhưng sau khi chú ý tới tư chất tiên cốt của cô, tất cả người cầu tiên ở đây đều ngây ngẩn cả người.