Tay áo Quý Thanh Trác bị nàng ấy kéo lại, cô không thể cự tuyệt người khác, nhưng cô có một biện pháp đặc biệt của riêng mình.
Đó chính là giả vờ không nghe thấy, mặc kệ Doanh Tụ nói cái gì, cô đều có thể tự động lọc ra lời nói của nàng ấy.
Vì thế, Quý Thanh Trác chỉ sờ sờ đầu lừa liền nhấc chân đi về phía sương mù hoa đào.
Doanh Tụ thấy cô cũng không để ý tới mình, chỉ cắn răng, cúi đầu lại xông lên, nàng nắm chặt cánh tay Quý Thanh Trác.
Quý Thanh Trác không có khí lực tránh thoát khỏi nàng ấy, cánh tay bị nàng nắm chỉ có thể dừng tại chỗ, quay đầu nhìn nàng.
"Công chúa... hơn phân nửa bản đồ trên tay công chúa là ta vớt lên trong hồ Giám Sơn.” Doanh Tụ nhìn ánh mắt Quý Thanh Trác, lẩm bẩm với nàng, "Nếu ta không cách nào thông qua đại hội thăng tiên lần này sẽ phải trở lại trong cung. ”
Quý Thanh Trác nghiêng đầu nhìn Doanh Tụ, cô cảm thấy Doanh Tụ trở về cung tựa hồ cũng không tồi, nàng ấy mặc vàng đeo bạc, sinh hoạt không phải cũng rất tốt sao.
Tay của cô dùng sức, muốn đem cánh tay của mình rút về từ trong tay Doanh Tụ.
Nhưng dưới động tác bất ngờ không kịp đề phòng, trang sức bạc đeo trên cổ tay áo nàng trượt xuống, lộ ra da thịt của nàng, đồ trang sức bạc va chạm leng keng rung động kia càng giống như là gông xiềng nào đó, dưới gông xiềng là vết thương quanh năm, mới cũ chồng chéo lên nhau, loang loang lổ lổ, thật quá dọa người.
Quý Thanh Trác sửng sốt, Doanh Tụ đã nhanh chóng kéo ống tay áo mình xuống, che lại vết thương của chính mình, không nói gì nữa.
"Đi vào đi." Quý Thanh Trác nói với nàng ấy, "Nhưng mà, ta cũng chỉ có một tấm. ”
"Sau khi đi vào... Ta sẽ tự đi. " Tay Doanh Tụ nắm chặt cánh tay Quý Thanh Trác, giống như người chết đuối bắt được cây gỗ.
Ngón tay Quý Thanh Trác hơi cong lên, lông mày cô nhíu lại, cô không quen với người khác... đứng gần như vậy, thần kinh toàn thân cô đều căng thẳng.
Nhưng rất nhanh, Doanh Tụ liền buông tay, trang sức bạc trên cổ tay cô vang lên.
Quý Thanh Trác rũ mắt nhìn tay nàng, không nói gì nữa.
Doanh Tụ đi theo cô tiến vào sương mù hoa đào, vừa vào trong sương mù, tầm mắt Quý Thanh Trác liền bị tầng tầng lớp lớp sương mù bao phủ, cô cảm giác mình đang ở giữa biển mây, tìm không thấy phương hướng đông tây nam bắc.
Đợi phục hồi tinh thần lại, cô và Doanh Tụ đã đứng vững trong một mảnh rừng rậm, chung quanh vẫn như cũ tràn ngập sương mù, không tìm được phương hướng chính xác.
Doanh Tụ phục hồi tinh thần trước cô, nàng thấy bộ dáng Quý Thanh Trác bị sương mù mê hoặc đến đầu óc choáng váng, liền hỏi: "Nơi này thoạt nhìn rất nguy hiểm, ta muốn cùng ngươi tiếp tục đi, ta... nếu có tình huống gì, ta hẳn là có năng lực ứng phó hơn ngươi. ”
Quý Thanh Trác ấn thái dương của mình, lắc đầu, cô không quen với sự trợ giúp của người khác, đi cùng một người vừa mới nhận thức, cô không có biện pháp tiếp thu.
Doanh Tụ chỉ cảm kích Quý Thanh Trác đã mang nàng tiến vào, nếu cô cự tuyệt, nàng cũng không thể kiên trì nữa.
Doanh Tụ đứng yên tại chỗ, nhìn Quý Thanh Trác suy nghĩ thật sâu, nàng suy nghĩ một chút nhưng vẫn nhắc nhở cô: "Cô nương, nếu gặp lại công chúa nhà ta, đừng nói là ngươi đã dẫn ta vào. ”
Quý Thanh Trác suy nghĩ, cô hẳn là cũng không có khả năng nào có thể tiếp tục nói chuyện với vị công chúa kiều quý kia.
Doanh Tụ cáo từ rời đi, thời điểm nàng ấy rời đi, nắm chặt nắm đấm tựa hồ hạ quyết tâm gì đó.
Bạch điểu vốn lưu lại trên hồ Giám Sơn cũng tiến vào, trong mắt nó ghi lại cuộc đối thoại vừa rồi của Quý Thanh Trác và Doanh Tụ.
"Tư chất tiên cốt của Doanh Tụ này cũng không dưới vị chủ nhân kia của nàng ta." Giang Thiên Khách nhìn thân ảnh Doanh Tụ biến mất trong sương mù, không khỏi cảm khái nói, "Nếu là vào tiên môn, cũng sẽ không cần trong phàm tục hoàng hoàng quyền phân cao thấp. ”
"Vốn chúng ta cho rằng tiểu cô nương này đi tới bên kia hồ Giám Sơn đã là cực hạn, nhưng đánh bậy đánh bạ tiến vào đào hoa mê vụ, nếu nàng đáp ứng Doanh Tụ đi cùng nàng, Doanh Tụ ít nhiều còn có biện pháp thể bảo hộ nàng." Giang Thiên Khách không khỏi cảm thấy có chút tiếc hận, "Kế tiếp, ta cũng không biết nàng nên sống sót như thế nào. ”
Quý Thanh Trác đương nhiên chưa từng suy nghĩ qua vấn đề sống sót này, cô ở dưới tàng cây tu chỉnh, đem mảnh bản đồ duy nhất trong tay mình lấy ra rồi bắt đầu nghiên cứu.
Mao Mao không cẩn thận mang theo mảnh bản đồ lại không ngờ là một mảnh rất mấu chốt, gần như đem một phần ba lộ tuyến chính xác vẽ ra, nhưng Quý Thanh Trác không hiểu những đường cong hỗn loạn trên bản đồ, cô gãi gãi đầu.
Hệ thống ngượng ngùng nhắc nhở cô: "Ký chủ, bản đồ bị ngược."
Quý Thanh Trác lật bản đồ lại, lúc này mới hiểu được bản đồ vẽ gì, từ chỗ cô đi về phía tây chính là lối vào chân chính của Thủy Vân Phong, chỉ là nửa đường sau trên bản đồ không có biểu hiện.
Cô nghĩ thôi cứ đi một chút, đi đến mà không còn cách nào khác rồi nói sau.
Vì thế cô dẫn Mao Mao đi về phía tây, sương mù dày đặc đập vào mặt, trước mắt cô phá vỡ ra một con đường, ở sâu trong sương mù dày đặc ngẫu nhiên có hắc ảnh quỷ dị xẹt qua.
Từ trong rừng rậm bên cạnh Quý Thanh Trác, trong bụi cây ẩm ướt "vèo" ra vô số dây leo, những cái dây kêu gào muốn quấn cổ chân Quý Thanh Trác sau đó kéo cô vào trong đám cây cối, cắn nuốt thân thể của cô làm chất dinh dưỡng cho rừng rậm.
Thế nhưng, dây leo chỉ lướt qua mũi chân Quý Thanh Trác, trong nháy mắt bọn chúng đυ.ng phải Quý Thanh Trác nổ tung thành điểm sáng hỗn rồi biến mất.
Mao Mao đi theo bên cạnh Quý Thanh Trác cũng giống như cô, nó vui sướиɠ kêu “đến đến” rồi chạy vội về phía trước, đạp nát những cái dây leo tà ác ven đường.
Hệ thống của Quý Thanh Trác ngược lại có phát hiện ra, nhưng nó thông minh, dù nó sợ tới mức muốn chết cũng không lên tiếng nhắc nhở Quý Thanh Trác.
Đào hoa mê vụ là một mảnh ảo cảnh, ở chỗ này, chỉ yêu cầu tiên giả có một tia tiên duyên, phần tiên duyên kia liền có thể cộng hưởng với ảo cảnh này, sinh ra cảnh tượng kỳ diệu.
Thế nhưng, Quý Thanh Trác quả thật một chút tư chất tu tiên cũng không có.
Đánh đàn với một con trâu ngu xuẩn, con trâu kia còn có thể nghe thấy thanh âm, miễn cưỡng có thể có chút phản ứng.
Nhưng đối với tên đầu gỗ đánh đàn, đầu gỗ cũng chỉ cảm thấy đàn cũng là đầu gỗ.
Quý Thanh Trác chính là như vậy, hết thảy những khó khăn đã được thiết trí tốt trong ảo cảnh đối với cô mà nói đều không tồn tại, bọn họ căn bản không ở trong cùng một kênh, nếu cô có thể nhìn thấy những nguy hiểm này, cô đã sớm sợ tới mức một bước cũng không dám đi về phía trước.
Cô một đường đi đến, ven đường nguy hiểm nhất nhất đều bị cô làm lơ, hình ảnh này dẫn đến tại chủ điện Huyền Vân tông không khí rất khoái hoạt.
"Ai nha ai nha, Giang đại trưởng lão, đây chính là đào hoa huyễn cảnh mà ngươi nói đã dốc hết tâm huyết nghiên cứu hơn trăm năm sao, như vậy xem ra bất quá cũng chỉ là như thế nha." Một vị trưởng lão khác trêu chọc.
"Nghiên cứu trận pháp lại cũng không phải vì mê hoặc phàm nhân, nhưng…nàng thế nhưng một chút ít phản ứng cũng không có, thật là kỳ lạ. "Giang Thiên Khách cũng không cảm thấy có cái gì mất mặt, bởi vì Quý Thanh Trác như vậy quá đặc thù.
"Bất quá không có việc gì, canh giữ ở sâu trong đào hoa mê vụ đều là yêu thú thuần phục của ta, đây cũng không phải là giả, có lẽ là lộ tuyến cuối cùng của nàng." Ông tự tin nói.
Quý Thanh Trác đi một đường, ở nửa đường dừng lại nghỉ ngơi chút, cô từ trong hành lý trên lưng Mao Mao lấy ra một cái bình nước, mở ra uống mấy ngụm.
Cô xem xét lại bản đồ của mình, ở phía trước cách đó không xa đánh dấu một cái điểm đỏ, cũng không biết là dùng để làm gì.
Cái chấm đỏ kia thoạt nhìn có chút nguy hiểm, tư duy của Quý Thanh Trác rất đơn giản, đó chính là đi vòng qua nó.
Cô dẫn lừa đổi lại phương hướng và hướng theo một con đường khác.
Dựa theo thiết lập ban đầu của đào hoa sương mù, rời khỏi lộ tuyến đã định sẽ gặp phải nguy hiểm càng thêm đáng sợ, tầm quan trọng của bản đồ liền ở chỗ này.
Quý Thanh Trác từ đầu đến cuối đều không tiến vào trạng thái khẩn trương khi tham gia đại hội cầu tiên, cho nên cô căn bản không coi trọng bản đồ trên mông con lừa, hơn nữa ở trong rừng cô cũng không gặp phải nguy hiểm gì cho nên cô cũng liền lớn mật.
Cô tự tiện thay đổi lộ tuyến, đám yêu thú quỷ dị chen chúc ùa về phía cô chỉ vì cô lệch khỏi lộ tuyến mà đều nhất nhất hóa thành hư không giống như bọt nước.
Quý Thanh Trác suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi cô nhìn thấy một người.
Bởi vì không nhìn thấy yêu thú khổng lồ kia, cho nên Quý Thanh Trác cũng trực tiếp lướt qua ảo giác của yêu thú, nhìn thấy người ở một đầu rừng rậm.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc chấp kiếm, kiếm quang rạng rỡ, từ khe hở dưới xương cốt cứng rắn của yêu thú trước mắt chém vào, đánh tan phòng ngự của yêu thú này.
Giống như Quý Thanh Trác, hắn có thể nhìn thấu ảo giác nơi này, hắn có năng lực bỏ qua chúng nó, nhưng hắn nguyện ý đi tin tưởng những yêu thú này là thật sự, do đó cùng chúng nó chiến đấu, hắn muốn che dấu chính mình.
Vừa nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυng Ngọc , hệ thống xúc động khuyến khích Quý Thanh Trác: "Mau mau, thừa dịp hiện tại tới gần một chút, ta lại hấp thu một chút năng lượng. ”
Quý Thanh Trác không tình nguyện dịch qua.
Bên kia Tɧẩʍ ɖυng Ngọc căn bản không có nhìn đến thấy cô, ở giữa bọn họ còn cách một con yêu thú cao lớn như núi ngăn cách.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc tự nhiên sẽ không có ý thương hại gì với một con yêu thú vốn chính là ảo giác, hắn nắm chặt kiếm trong tay, trên kiếm phong nhộn nhạo pháp thuật quang mang tựa hồ ẩn chứa chính khí lẫm liệt, thuần khiết to lớn.
Hắn một kiếm đánh ra, hướng thẳng về phía trái tim yêu thú.
Vốn một kiếm của hắn sẽ xuyên thấu trái tim nó, máu tươi liền sẽ phun trào mà ra, phảng phất trên trời rơi mưa đỏ.
Nhưng là Quý Thanh Trác đi tới, cô căn bản không chú ý tới Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đang cùng một con yêu thú không tồn tại chiến đấu, cô căn bản không hiểu sát ý được ẩn giấu trong kiếm pháp của hắn.
Cô đi đến phía dưới yêu thú, dùng thân thể của cô đánh tan ảo giác này.
Thân hình yêu thú như núi phảng phất như bong bóng bị chọc thủng, biến mất không thấy, mà kiếm phong của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc chỉ thẳng vào chỗ yêu thú, thế nhưng lại là Quý Thanh Trác.
Hắn rõ ràng sát ý nghiêm nghị, nhưng Quý Thanh Trác thực trì độn, cô không cảm giác được sát khí của hắn, loại dị thế giới huyền diệu khó giải thích này gọi là khí tràng, khí tức đối với cô mà nói, đều không tồn tại.
Nhưng là thanh kiếm Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đánh về phía cô là thật sự.
Cô nhìn thấy hàn quang trên thân kiếm mà giật mình, sững sờ tại chỗ, cô có thể trốn như thế nào đây?
Mặc dù cô muốn tránh, nhưng là đầu óc động mà tứ chi lại không nghe sai khiến, tay chân của cô bất động, chính cô cũng bị dọa ngây người, đóng đinh tại chỗ, không có di chuyển.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc vốn có thể thu kiếm trong nháy mắt khi ảo ảnh yêu thú biến mất.
Từ tầm mắt của hắn nhìn lại, yêu thú xấu xí như núi trước mắt trong nháy mắt vì Quý Thanh Trác đến mà biến mất, hắn nguyên bản xuất kiếm chính là muốn nhìn thấy kiếm phong của hắn phá vỡ tâm mạch yêu thú, yêu thú khổng lồ như thế, máu của nó cũng là màu đỏ, sau khi nhịp đập huyết mạch bị cắt đứt, sẽ có máu tươi phun trào đem bốn phía nhuộm thành màu đỏ.
Thế nhưng, bởi vì Quý Thanh Trác xuất hiện mà hình ảnh hắn muốn biến mất.
Cô mang theo con lừa ngu ngốc của mình sững sờ tại chỗ.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nhìn thấy cô nhắm hai mắt lại, hàng mi dài mảnh khảnh khẽ run rẩy, thân thể cô bởi vì sợ hãi mà run nhè nhẹ.
Cô vẫn là như vậy, một khối gỗ mục thất hoạt, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nghĩ, hiện tại liền gϊếŧ cô, máu tràn ra từ cổ cô hẳn là cũng là thật cẩn thận chảy xuôi.
Không thú vị, nàng liền như thế chết đi, vậy quá không thú vị.
Kiếm phong của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc lệch đi, hổ khẩu chỗ hắn nứt toạc lại không có huyết sắc xuất hiện, mạnh mẽ xoay chuyển kiếm phong hướng phản chấn đến trên người hắn, mà hắn đối với loại đau đớn truyền đến từ hổ khẩu này lại hồn nhiên không phát giác.
Thân kiếm lạnh lẽo lướt qua cổ Quý Thanh Trác, Quý Thanh Trác mở to mắt, cô cảm thấy giống như có người đem một nắm tuyết chụp lên cổ cô, cực lạnh.
Thần kinh toàn thân cô vốn bởi vì kiếm phong Tɧẩʍ ɖυng Ngọc áp sát mà căng thẳng, mà hiện tại, kiếm quang đột nhiên lướt qua làm cho cả người cô run rẩy, phảng phất là đem thần kinh căng thẳng của cô phá vỡ.
Bởi vì khó có thể thu hồi lực đạo xuất kiếm, thân ảnh cao lớn của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc hướng Quý Thanh Trác đè xuống dưới.
Phía sau Quý Thanh Trác cách đó không xa có một gốc cây cổ thụ, lúc này, kiếm phong trắng như tuyết hoàn toàn chìm vào trong cây, khuôn mặt hoàn mỹ như lãnh ngọc của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc kề sát Quý Thanh Trác.
Chóp mũi hai người chạm nhau, sau đó lại lập tức văng ra, kiếm trong tay Tɧẩʍ ɖυng Ngọc chống đỡ hắn, Quý Thanh Trác lại ngửi được mùi hương như có như không kia, khiến đầu cô choáng váng, làm cho ý thức của cô trầm luân.
Cô không quen với khoảng cách gần như vậy, thần kinh căng thẳng đột nhiên bị đánh gãy khiến cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác khẩn trương lại như thủy triều ập đến.
Quý Thanh Trác hô hấp thanh thiển, thậm chí mang theo một tia thật cẩn thận.
Trong nháy mắt tiếp theo, cô nhắm mắt lại, thân thể trực tiếp mềm nhũn xuống.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc một tay nâng cô lên, thân thể cô thực nhẹ, vòng eo giấu dưới áo khoác rộng cũng rất nhỏ, phảng phất véo một cái là có thể chặt đứt.
Hắn tin chắc rằng cô đã làm bị hắn làm cho hôn mê.
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc trước đây: Cô ấy là một khúc gỗ ngu ngốc.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc sau đó: Tôi hận cô ấy là một khúc gỗ.