Lúc này, cô cảm thấy toàn thân nơi nào cũng đau đớn, nhất là nơi mà mình bị chủ nhiệm rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn.
May mắn là trên người cô vẫn còn mặc quần áo, nếu không chú Chu nhất định sẽ nhìn thấy cơ thể sau khi bị làm nhục của cô.
“Được được được, chúng ta không nhắc đến ông ta nữa.” Chu Văn Thụy ngừng một lát mới dịu dàng nói tiếp: “Tiểu Manh, thật ra bất kể thế nào, em cũng phải nói cho tôi biết, chú Chu vĩnh viễn đứng bên cạnh em, vĩnh viễn không bao giờ ghét em.”
Lúc này Chu Văn Thụy nói “vĩnh viễn không bao giờ ghét em” có hơi không giải thích được, nhưng sau khi Lý Tiểu Manh chịu đựng việc bị chủ nhiệm lớp vấy bẩn lại không hề cảm thấy khó hiểu, thậm chí trái tim của cô còn nóng lên, thân thể run rẩy cẩn thận nhìn Chu Văn Thụy, tưởng bản thân nghe lầm mà hỏi: “Chú Chu, chú nói gì?”
Chu Văn Thụy không có tránh tầm mắt Lý Tiểu Manh, đôi mắt của hắn vẫn dịu dàng giống như có thể nhỏ ra nước: “Tôi nói, tôi vĩnh viễn không bao giờ ghét em, cho dù em đã trải qua những gì, cho dù em…”
“Đừng, đừng nói nữa.” Lý Tiểu Manh gần như có thể khẳng định chú Chu đã biết chuyện mình bị chủ nhiệm cưỡng bức.
Nhìn từng giọt nước mắt to đùng rơi trên mặt Lý Tiểu Manh, Chu Văn Thụy duỗi tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, tay khác thì khẽ vỗ vào lưng cô: “Tiểu Manh, em phải tin tôi, bất kể thế nào tôi đều đứng về phía em, cho dù cha mẹ và người thân có vứt bỏ em, tôi cũng không làm thế.”
Cuối cùng Chu Văn Thụy vẫn không nói ra ba chữ ‘tôi yêu em’, suy cho cùng hắn lo Lý Tiểu Manh sẽ nghĩ mình lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, dĩ nhiên trong lòng hắn vẫn có một điểm dừng, biết khi nào là thời điểm thích hợp nhất để thổ lộ với cô.
It nhất, bây giờ không phải lúc.
Lúc này, nghe chú Chu - người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cưng chiều mình nói ra những lời ấm lòng như thế, Lý Tiểu Manh không thể không cảm động, cô không nói gì nữa mà chỉ yên lặng rơi nước mắt, không biết vì đau đớn thay cuộc đời thảm thương của mình hay cảm động vì bản thân có người tin yêu đến vậy.
Chu Văn Thụy không nói thêm những lời thừa thãi nào nữa, hắn chỉ tiếp tục phối hợp lau nước mắt cho cô, khóe miệng mơ hồ lộ ra nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu Manh, em không chạy thoát được đâu, cả đời này, chỉ có tôi mới được phép chiếm lấy em, chỉ có tôi thôi.”
Khi Lý Tiểu Manh ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt Chu Văn Thụy một lần nữa, nụ cười ở khóe miệng của hắn đã không còn, trên gương mặt chỉ sót lại sự ân cần và lo lắng.
“Chú Chu…” Lý Tiểu Manh mím môi lên tiếng, khi ấy cô đã khóc đến mức hai mắt sưng húp.
Chu Văn Thụy xoa khóe mắt của cô và dịu dàng đáp: “Được rồi đừng sợ, đã qua rồi, em nên về nhà, thời gian không còn sớm.”
“Tôi…”
“Tôi ra ngoài chờ em.” Chu Văn Thụy nhận ra Lý Tiểu Manh định mặc quần áo bèn hiểu ý lên tiếng.
Lý Tiểu Manh gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó hiểu.
Trên đường đưa Lý Tiểu Manh về nhà, Chu Văn Thụy không nói câu nào, hình như cho cô không gian để suy nghĩ.
Nhưng đến khi đưa Lý Tiểu Manh đến cửa, Chu Văn Thụy mới tri kỷ nói một câu: “Tiểu Manh đừng sợ, bất kể gặp phải chuyện gì, chú Chu vĩnh viễn đứng về phía em.”
Dường như chỉ một câu nói bình thường nhưng lại ẩn chứa quá nhiều ẩn ý, nhưng Lý Tiểu Manh hiểu, cô mím cái miệng nhỏ nhắn lại mà không nói gì, chỉ khó khăn rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng của Lý Tiểu Manh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mình, Chu Văn Thụy mới xoay người rời rời khỏi, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy một nụ cười nở trên môi của hắn.
Nụ cười ngập tràn tà ác mà Lý Tiểu Manh chưa bao giờ nhìn thấy.