Sư Phụ, Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 11: Mai viên

Tuy rằng vị Tứ hoàng tử Bắc Trưng quốc này sớm đã “nổi danh” nhưng người chân chính gặp qua hắn vẫn chỉ là số ít.

Có lẽ là Tạ Trường Quân vốn đã có cảm giác áp bách, sau khi nghe được thanh âm hắn, Chu Hàm cùng Phong Yến đều ngây ra một lúc, không khí trở nên trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là Tạ Trường Quân nói với Thẩm Nguyệt, “Lại đây.”

Lúc này nàng mới phản ứng lại, nhớ tới thân phận của mình lập tức lộc cộc chạy đến bên người Tạ Trường Quân, cúi đầu cố làm ra vẻ “thị nữ”.

Phong Yến không cùng bọn họ học chung một lớp nhưng cũng đã nghe các sư đệ nói qua về Tạ Trường Quân, ở trong tưởng tượng của hắn, vị Tứ hoàng tử Bắc Trưng quốc vốn nên có bộ dáng đào hoa phóng túng lại tùy tiện bởi vậy nên khi nhìn thấy Tạ Trường cao quý như thần Quân, hắn thực sự lắp bắp kinh hãi.

May mà hắn phản ứng cũng nhanh, chắp tay lễ phép nói với Tạ Trường Quân, “Tứ điện hạ.”

Mặt mày Tạ Trường Quân đạm mạc liếc mắt nhìn Phong Yến một cái, khẽ gật đầu, cũng không có đáp lời. Trong không khí tràn ngập xấu hổ, nhưng cố tình Tạ Trường Quân lại không thấy như vậy.

May mà vào lúc này, đệ tử chủ trì hiến tế đã lên tiếng, hướng dẫn mọi người xếp hàng theo trình tự. Thẩm Nguyệt cùng Tạ Trường Quân vô cùng ăn ý đồng loạt lui về sau, đứng ở sau cùng của đám người.

Nghi thức hiến tế dựa theo trình tự tiến hành, các đệ tử bắt đầu quỳ lạy, dâng hương, dâng vật phẩm cúng tế, đọc kinh văn, toàn bộ quá trình được tiến hành ngay ngắn trật tự.

Nhưng vào lúc này, một tia nắng mỏng manh chiếu tới từ ngọn núi phía sau. Giống như Chu Hàm nói, những chữ trên tấm biển treo giữa Huyền Uyên điện lập tức bị ánh sáng chiếu đến phát ra ánh vàng rạng rỡ, theo thời gian trôi qua, chùm tia sáng lướt từ trái sang phải, chiếu sáng từng chữ một trên tấm biển tựa như đang thắp lên từng ngọn đèn lộng lẫy.

Gần như ánh mắt của mọi người đều bị chùm tia sáng này hấp dẫn, ngoại trừ các đệ tử đang bái tế phía trước, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía tấm biển kia.

Thẩm Nguyệt cũng nhịn không được bị kỳ quan này hấp dẫn, nếu không phải Tạ Trường Quân ở bên tai khụ khụ hai tiếng nhắc nhở, phỏng chừng nàng cũng muốn cùng những đệ tử đó ngửa đầu nhìn đến khi kết thúc.

Nghe được nhắc nhở, Thẩm Nguyệt lập tức đem ánh mắt thu hồi nhìn về phía những đệ tử kia.

Trong đám người quả nhiên có dị thường.

Ngay lúc mọi người đem ánh mắt hướng về phía tấm biển thì một đệ tử ở giữa lại cúi đầu, giống như rất có hứng thú với chân bàn thờ.

Trong lòng Thẩm Nguyệt cả kinh: Vị trí kia hẳn là nơi giấu gương.

Không có người nào lại đứng dưới nắng chói chang để chiếu gương, nếu dùng gương đặt dưới nắng thì chỉ có một nguyên nhân——

“Hắn đang phản xạ ánh sáng!”

Thẩm Nguyệt nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình, ngay sau đó nàng nhịn không được quay đầu nhìn Tạ Trường Quân một cái, chỉ thấy hắn hơi hơi gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào phía trước.

Thẩm Nguyệt chỉ đánh theo ánh mắt hắn nhìn qua, nàng phát hiện hắn không phải nhìn tấm biển mà là phần dưới của tượng thần.

Lúc này, Thẩm Nguyệt mới kinh ngạc phát hiện, bên dưới tượng thần vậy mà lại có một tia sáng đang di động.

Ánh sáng mỏng manh trong suốt như bị pha loãng, so với chùm tia sáng vàng rực rỡ đang chiếu trên tấm biển thì quả thực là không đáng nhắc tới. Ngay lúc tất cả mọi người nhìn chằm chằm quầng sáng trên tấm biển, căn bản không có ai phát hiện nơi này còn có một tia sáng như thế, cùng với chùm sáng bên trên xẹt qua Huyền Uyên điện.

Thẩm Nguyệt lẳng lặng quan sát hướng đi của ánh sáng kia, chân thần Huyền Trạch đầu tóc bù xù để chân trần, chân trái đạp rùa, chân phải dẫm xà, quy xà đều là thần thú, đạp quy dẫm xà thật đúng là hắn coi rẻ một loại tượng trưng cho Thiên Đạo, điêu khắc như vậy vốn dĩ cũng không có gì nhưng mắt của quy xà nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Mắt chúng không giống như dùng đá làm ra, khi ánh nắng chiếu qua phát ra một tầng kim quang nhàn nhạt.

Chẳng lẽ Chỉ Li bị giấu ở trong ánh mắt quy xà?

Thẩm Nguyệt lại đem ánh mắt nhìn về phía tên đệ tử kia, chỉ thấy giờ phút này hắn cũng gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt quy xà, giống như nơi đó có cái gì không giống bình thường.

Hoạt động hiến tế vẫn diễn ra như cũ, ánh nắng cũng chếch qua chữ cuối cùng trên tấm biển mà ánh sáng bị phản xạ cũng đã dời qua hai mắt quy xà, bởi vì ánh sáng đã rời đi nên nơi đó cũng trở về trạng thái ảm đạm như thường, một lần nữa hòa vào cũng tượng đá.

Nàng lại nhìn về phía tên đệ tử cử chỉ khác biệt kia, hắn hoạt động tay chân giống như đã hoàn thành nhiệm vụ gian nan nhất, thở phào nhẹ nhõm.

Hiến tế đã tới giai đoạn cuối cùng, đã có vài đệ tử bắt đầu xao động bất an, chuẩn bị rời đi. Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị nương theo hỗn loạn để theo dõi tên đệ tử kia, lại bị Tạ Trường Quân ngăn lại.

Hắn đè tay nàng lại, ý bảo nàng không cần hành động thiếu suy nghĩ. Thẩm Nguyệt hoang mang nhìn hắn một cái, chỉ nghe hắn nói, “Chờ một chút.”

Nàng đành phải đứng tại chỗ, tiếp tục quan sát phía trước.

Rốt cuộc, nghi thức cũng chính thức kết thúc, đám người bắt đầu nhộn nhịp không ít, không ít đệ tử xô đẩy xô đẩy đi qua bên người hai người, Thẩm Nguyệt lại chỉ nhìn chằm chằm tên đệ tử kia, nhưng giờ phút này tên kia lại không có bất kỳ hành động dị thường gì, vô cùng bình thường cùng những người khác giao lưu, chuẩn bị cùng một nhóm người rời đi.

Thẩm Nguyệt bởi vì xem quá mức chuyên chú, thiếu chút nữa bị người ta xô ngã, vẫn là nàng tay mắt lanh lẹ bắt được ống tay áo của Tạ Trường Quân mới tránh thoát một kiếp.

Sau khi đứng vững, nàng vẫn như cũ nhìn chằm chằm phía trước. Chỉ nghe bên tai truyền đến một thanh âm lạnh căm căm: “Đừng nhìn, hiện tại không phải hắn.”

Thẩm Nguyệt: “???”

Thẩm Nguyệt hoàn toàn ngây ngốc, rõ ràng vừa rồi hắn còn có cùng suy nghĩ như nàng, đều nhìn chằm chằm hành vi cử chỉ tên đệ tử kia, kết quả chưa được bao lâu đã nói bọn họ nhìn sai người?

Nhìn vẻ mặt Thẩm Nguyệt kinh ngạc mê mang, Tạ Trường Quân bất đắc dĩ giải thích: “Vừa rồi là hắn, bây giờ lại không phải hắn.”

Nàng suy tư một chút, cố làm ra vẻ hiểu biết, “Ý của sư phụ là, bọn họ là một đám người cùng hợp tác trộm Chỉ Li?”

Tạ Trường Quân lại lắc đầu: “Là một người.”

“Hành động không chút sơ xót như vậy chỉ có thể là do một người làm mà thôi.”

Hắn bổ sung nói.

Nhưng hiển nhiên câu nói bổ sung này không có bất cứ hiệu quả nào cả, ngược lại còn làm Thẩm Nguyệt mê man hơn.

“Theo ta.”

Nói xong, hắn xoay người bước nhanh ra ngoài, lại không đi theo hướng của tên đệ tử kia mà là đi về hướng ngược lại.

Tạ Trường Quân chân dài, bước chân sải rộng, Thẩm Nguyệt lại không quên thân phận “thị nữ” của mình, nàng chỉ có thể cúi đầu rụt rè bước nhanh, cố hết sức đuổi theo bước chân hắn.

Chờ đến khi theo kịp hắn, trên trán Thẩm Nguyệt đã chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà Tạ Trường Quân lại mang theo nàng đi tới mai viên sau núi.

Hoa mai đang trong mùa nở rộ, cách bức tường vây cũng có thể ngửi thấy từng trận hương hoa thơm ngát, thanh mát. Cổ nhân có nhã hứng đông đêm đạp tuyết tìm mai, lúc này không có tuyết cũng chẳng phải đêm, chủ yếu là có chuyện quan trọng cần làm, đi tới vườn mai cũng——

Rất đột nhiên.

Thẩm Nguyệt dừng bước chống nạnh, cơ hồ đem mình chống thành cái ấm trà, nàng nhỏ giọng thở hổn hển mấy hơi mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ Trường Quân một cái.

Tạ Trường Quân lúc này mới ý thức được tốc độ của mình vừa rồi nhanh bao nhiêu, nhìn Thẩm Nguyệt thở hổn hển, hắn ma xui quỷ khiến tiến lên một bước, dùng ống tay áo lau lau mồ hôi giữa trán nàng.

Thẩm Nguyệt giật mình một chút, tuy rằng nàng cảm thấy nơi nào có chút không đúng nhưng cụ thể không đúng ở chỗ nào thì lại không thể nói ra.

Khi không có người bọn họ là quan hệ thầy trò, sư phụ giúp đồ đệ lau mồ hôi cũng không phải chuyện gì đáng để ý, cũng từng có lúc Trường Lăng cũng giúp nàng căng dù, chắn gió.

Tạ Trường Quân cũng tự mình kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục vẻ đạm mạc thường ngày.

Trong mắt hắn, nàng như thế nào thì cũng chỉ là một hài tử mà thôi.

Trong khoảnh khắc, một trận gió thổi tới, cánh hoa rào rạt rơi xuống, như là một trận gió mới đầu xuân, mùi hoa đánh úp lại khiến trên người hai người đều lây dính mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt.

Thẩm Nguyệt cảm thấy này mùi hương này quen thuộc dị thường, giống như đã ngửi ở nơi nào, sau đó nàng nhìn thấy một đệ tử Thiên môn từ đối diện vội vàng đi tới.

Nàng lập tức sửa sang lại quần áo, lại lần nữa cúi đầu cung kính đứng phía sau ở Tạ Trường Quân.

Đệ tử kia tới vội vàng, nhìn thấy Tạ Trường Quân đứng ở bên này lập tức đi đến. Đại khái là từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Tạ Trường Quân, ngữ khí hắn lễ phép lại khách khí: “Xin hỏi Mục Thanh sư phụ bảo ta đến lấy rượu ở chỗ của đạo hữu sao?”

Nghe hắn hỏi chuyện như vậy, Thẩm Nguyệt ở trong lòng chảy mồ hôi thay cho Tạ Trường Quân.

Cái tật xấu giả danh thân phận người khác của hắn đến khi nào mới có thể sửa được đây. Nếu còn tiếp tục như vậy hai người bọn họ sớm muộn gì cũng phải bị đuổi ra.

Tạ Trường Quân lại một chút cũng không nóng nảy, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: “Không ở chỗ ta, ta cũng chỉ là đi ngang qua ngắm hoa mà thôi, nhưng ta đoán lương phẩm rượu ngon có lẽ sẽ được giấu dưới tàng cây.”

Nói xong, hắn đem ánh mắt dừng ở trên cây tịch mai gần nhất. Trong vườn mai, cây tịch mai này nở tốt nhất, đứng một mình trong góc, hoa nở thành từng chùm lặng lẽ đón gió.

Đệ tử kia không dám trì hoãn, lập tức đi đến dưới tàng cây tịch mai, quả nhiên, không cần tốn nhiều công sức đã đào ra một vò rượu.

Sau khi đào xong còn không quên lại cảm tạ Tạ Trường Quân thêm lần nữa.

Tạ Trường Quân hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ đáp lại.

Chờ đến khi đệ tử kia đi xa, Tạ Trường Quân đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, hỏi: “Ngươi có thấy gì khác biệt không?”

Thẩm Nguyệt ngẩn ra, do dự một hồi vẫn nói ra suy nghĩ nội tâm của mình, “Tiếng bước chân của hắn hình như cũng trở nên nhẹ nhàng.”

Giọng điệu Tạ Trường Quân vẫn nhàn nhạt như cũ: “Phải không?”

Thẩm Nguyệt tiếp tục khoa tay múa chân: “Sư phụ ngài nhớ rõ lúc chúng ta gặp hai đệ tử ở Huyền Uyên điện kia không? Hai người họ đều thân cao bảy thước có thừa, hình thể cũng không tính là gầy yếu, cơ hồ không có gì khác biệt nhưng tiếng bước chân lại khác nhau, một rất nặng, một lại rất nhẹ, nếu không phải nghe giọng nói thì ta sẽ cho rằng người còn lại là một nữ đệ tử.”

Tạ Trường Quân hỏi: “Vậy ngươi làm sao xác định đó không phải là vì hắn tập khinh công?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Khinh công là một loại cảm giác như lăng ba vi bộ, so với tiếng bước chân của hắn sẽ còn nhẹ hơn nữa, tệ nhất thì cũng phải giống như người đang nhóm chân đi đường, không thể nặng như thế được, nếu dùng khinh công để giải thích tiếng bước chân hắn thì lại có vẻ không hợp lí.”

“Hơn nữa vừa rồi tên đệ tử kia khi đến và đi, tiếng bước chân hoàn toàn khác biệt.”

Nghe thế, Tạ Trường Quân nhìn nàng một cái, ngữ khí có chút không chắc chắn, “Ngươi tuổi còn nhỏ nhưng thính giác lại nhanh nhạy như thế, đúng là khó có được.”

Đây rõ ràng là lời khen ngợi nhưng giờ phút này dừng ở trong tai Thẩm Nguyệt lại có vẻ vô cùng chói tai.

Chỉ có mình nàng biết, thính giác nhạy bén như vậy là làm thế nào luyện ra.

Cảnh tượng trong căn phòng tối hiện lên trước mắt nàng như một bức họa cuộn tròn, nàng cần phải rất nỗ lực mới có thể đem mình bước ra khỏi sự thống khổ kia.

Rõ ràng trong lòng đau muốn chết nhưng khi nhìn Tạ Trường Quân mặt mày lại vẫn là ý cười ôn nhu tranh công sau khi đưa ra kết luận đúng như cũ, “Cho nên sư phụ, mọi chuyện đều do cây tịch mai kia sao?”