Triều Vân bị mất dấu, tức giận dậm chân, đang lúc tức giận, bỗng nhiên nàng ta thấy một tay nải bị đánh rơi, liền tiến tới nhặt lên, sau khi mở ra thì suýt nữa nhảy dựng lên.
Trong bao quần áo này… đều là một số vàng bạc và ngân phiếu! Ngôn Thanh Ly chẳng lẽ là muốn bỏ trốn với ai đó?
Triều Vân ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn nhìn xem đây là đâu, nhưng vừa ngẩng đầu lên nàng ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Thì ra, nàng ta đang ở sân sau của một nhà xiếc thú ở thành Việt Châu, gánh xiếc thú này ở trong thành lúc trước rất náo nhiệt, ngày nào cũng đông khách. Nhưng hiện tại quân binh loạn lạc, người ta không thể ăn thịt chứ đừng nói đến việc nuôi nấng súc vật, dã thú ở gánhxiếc thú này ăn không đủ no, mấy ngày trước đã cắn chết người ảo thuật.
Đoàn trưởng sợ quan phủ trách tội, trốn đi trong đêm, những người khác trong gánh hát cũng giải tán theo, để lại một đám súc sinh không ai quản.
Triều Vân gần như đứng không vững, đã nhiều ngày trôi qua những súc sinh bị nhốt ở nơi này không ai quản, chẳng phải đang rất đói sao? Nàng ta vừa rồi có phải nghe thấy tiếng gì không?
Nàng ta run rẩy quay đầu nhìn lại, mơ hồ thấy cái l*иg nhốt dã thú dường như bỏ trống. Rồi sau đó, mấy song màu vàng không một tiếng động hiện ra trong bóng đêm.
Triều Vân kinh ngạc thở dốc, té ngã bò về trước cánh cửa nhỏ, nhưng bò đến lại phát hiện cửa đã bị khóa, nàng ta có kéo nó bao nhiêu cũng không thể mở được.
“Cứu… Cứu mạng! Cứu mạng!” Nàng ta điên cuồng gõ cửa, nhưng gánh xiếc thú này cách nhà dân rất xa, ban đêm lại giới nghiêm, xung quanh căn bản không có ai.
Triều Vân nhìn qua khe cửa, liền nhìn thấy Ngôn Thanh Ly. Nàng đang lặng lẽ đứng ngoài cửa, đối diện nhìn Triều Vân.
Như nhìn thấy một vị cứu tinh, Triều Vân như một kẻ điên nhìn Ngôn Thanh Ly cầu cứu: “Tiểu thư! Mở cửa! Mau mở cửa!”
Ngôn Thanh Ly không nhúc nhích, khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ, “Làm sao đây? Ta không dễ dàng mới khóa được đó.”
Triều Vân bò trên mặt đất tuyệt vọng dập đầu: “Tiểu thư! Nô tỳ sai rồi! Nô tỳ không nên trộm bạc trong phủ, cầu xin người… Cầu xin người cứu ta! Cứu ta!”
Ngôn Thanh Ly vẫn đứng tại chỗ, nụ cười càng sâu: “Triều Vân, ta với ngươi là chủ tớ, ta tự hỏi ta đối xử với ngươi rất tốt, nhưng ngươi lại muốn hại ta. Con người ta, từ trước đến nay ân oán phân minh, một năm trước ngươi suýt hại chết ta, hôm nay ta sẽ tặng cho ngươi một món quà lớn.” Vừa dứt lời, nàng đội lại mũ choàng, xoay người biến mất trong đêm tối.
Phía sau lưng lập tức truyền đến tiếng dã thú gào rống cùng tiếng kêu thê lương thảm thiết, Ngôn Thanh Ly cũng không quay đầu lại.
Một năm trước, Triều Vân cố tình dẫn Ngôn tiểu thư đến con đường nhỏ trộm cướp hay lui tới, vì một trong những tên cướp đó có một người là quen thân của Triều Vân. Đám thổ phi kia và Triều Vân cùng một giuộc, đầu tiên Triều Vân lừa Ngôn tiểu thư ra khỏi thành, sau đó bọn họ sẽ chặn đường gϊếŧ hại Ngôn tiểu thư, cuối cùng chia nhau tài sản của nàng.
Nếu lúc ấy, nàng không tỉnh lại trên cơ thể của Ngôn tiểu thư, nếu Ninh Thiên Lân không tình cờ đi ngang qua, thì hôm nay Ngôn Thanh Ly đã sớm thành một nắm đất khô.
Nữ tử mang mũ choàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao, những vì sao lấp lánh, như thể người thân đang nhìn nàng.
Phụ thân thường dạy dỗ nàng, là một người hành y, muốn tâm hồn lương thiện thì nên cứu lấy một mạng người. Nhưng nàng lại cho rằng, y giả không phải là thánh nhân, ít nhất thì nàng không phải.
Nàng chỉ là một tục nhân, không thể khoan dung vô điều kiện với những kẻ đã làm tổn thương nàng. Nàng may mắn nhặt về một mạng, thề rằng sẽ đem những tổn thương đó trả lại hoàn toàn.
Trời lại bắt đầu đổ mưa, như có ai đó đang khóc thút thít, Ngôn Thanh Ly lẳng lặng bước tới, cuối cùng cũng đến được phủ đệ của Ninh Thiên Lân trước khi trời mưa nặng hạt.
Cát Phúc mở cửa nhìn thấy Ngôn Thanh Ly liền thở phào nhẹ nhõm, “Ngôn cô nương, ngài đến rồi.”
“Tứ điện hạ đã ngủ?”
“Chưa, vẫn luôn chờ ngài đến.”
Cát Phúc vội vàng đưa Ngôn Thanh Ly đến phòng của Ninh Thiên Lân, mùi mực thanh nhã xông vào mũi, trong phòng không châm đèn, nhưng cửa sổ đang mở, ánh trăng tràn vào từ cửa sổ, nhìn cũng có thể thấy đồ vật.
Ngôn Thanh Ly nhìn nam tử trẻ tuổi khoác áo ngoài màu xanh trúc đang đọc sách dưới ánh trăng bên cửa sổ, nghe được có người tiến vào, hắn cũng không ngẩng đầu, phong thái thanh nhã tựa như một bản thể độc lập của cửu thiên tiên nhân, chỉ đáng tiếc, tiên nhân này gặp khó, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
“Tứ điện hạ thật có nhã hứng.”
Ánh mắt của Ngôn Thanh Ly nhìn về phía nam tử trong chốc lát, xoay người thắp sáng chân đèn bên cạnh, Ban đêm đọc sách không châm đèn, cũng không sợ mắt bị mù.
Ninh Thiên Lân nghe rõ lời nói chế nhạo của nàng, khóe môi chậm rãi nhếch lên, cuối cùng cũng bỏ quyển sách trên tay xuống.
“A Ly, đã canh giờ này rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới.”