Sau ngày hôm đó, Giáo chủ đại nhân hoàn toàn không có chút tự giác nào của kẻ vừa thoát chết, vẫn ăn uống, ngủ nghỉ như thường, không có chút gánh nặng tâm lý nào. Thậm chí vì mưu kế đắc thủ mà tâm trạng rất tốt, đến nỗi chỉ trong nửa tháng đã tăng lên mấy cân.
Tiêu Trạm lại vì chuyện này mà khổ không nói nên lời. Để không gặp mặt Thích Tiếu Phong, hắn chỉ có thể che giấu khí tức, lặng lẽ đi theo phía sau đội ngũ để giám sát. Ngay cả khi Thích mỹ nhân ngủ, hắn cũng phải canh giữ trên mái nhà, lặng lẽ chờ trời sáng.
Bởi vì hắn không quên lời của người nào đó đã nói, người ta lúc cô đơn thường thích làm chuyện xấu. Theo tính cách của tên này, ai biết được hắn có nửa đêm chạy đi gϊếŧ Kỷ Hồng Huyên, sau đó giả vờ như không có chuyện gì quay về ngủ hay không.
Nói thật, Thích Tiếu Phong tuyệt đối là người có thể làm ra chuyện như vậy.
Đêm hôm khuya khoắt, gió thổi hiu hiu, đúng là thời điểm thích hợp để làm chuyện mờ ám. Đồng hồ điểm canh ba, Thích Giáo chủ sau nửa tháng im hơi lặng tiếng cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Tiêu Trạm trên mái nhà nhìn hắn vội vã chạy ra khỏi phòng, phi thân đi về một hướng.
"Kẹo Đường, bản đồ khu vực lân cận."
Hệ thống không vui lắm vì cái tên nghe có vẻ hơi ngốc nghếch mà ký chủ tự đặt cho mình, nhưng không dám phàn nàn, nhanh chóng truyền bản đồ vào đầu Tiêu Trạm.
Tiêu Trạm nghiên cứu bản đồ một lúc, phát hiện hướng Thích Tiếu Phong rời đi chính là Mộ Thành, nơi gia đình ngoại của Kỷ Hồng Huyên đang ở. Đây là không gϊếŧ được “chính chủ” nên chuyển sang trả thù người thân sao?
Tiêu Trạm cười khẩy một tiếng, những ngày này hắn đi theo phía sau, chịu đói chịu rét, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, tên này còn dám làm loạn, rõ ràng là muốn ăn đòn!
Tốc độ của hắn nhanh hơn Thích Tiếu Phong rất nhiều, không bao lâu đã phát hiện ra tung tích của hắn. Để bắt quả tang tại trận, Tiêu Trạm ẩn mình đi theo phía sau. Với công lực của hắn, trừ khi Thích Tiếu Phong cũng có hệ thống, nếu không tuyệt đối không thể phát hiện ra hắn.
Nửa canh giờ sau, hai người lần lượt đến khu rừng nhỏ ngoài thành, Thích Tiếu Phong đột nhiên dừng lại.
"Chẳng lẽ Giáo chủ hối hận rồi?" Hệ thống ngây thơ hỏi.
"Hối hận?" Tiêu Trạm cười nhạo, "Hắn căn bản không biết hai chữ này viết như thế nào."
Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới, đó là nguyên tắc hành động của Thích Tiếu Phong. Nếu hắn đã quyết tâm làm gì, tuyệt đối không có khả năng bỏ dở giữa chừng.
"A——!!"
Tiêu Trạm giật mình bởi tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hắn thấy Thích Tiếu Phong ở phía xa đột nhiên quỳ xuống, toàn thân co giật như bị chuột rút, khuôn mặt xinh đẹp méo mó đến không ra hình dạng, gân xanh trên trán nổi lên, giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
Đây là hàn độc phát tác, thảo nào hắn lại vội vã rời khỏi quán trọ. Một Giáo chủ, tuyệt đối không thể để lộ nhược điểm và bộ dạng chật vật cho thuộc hạ nhìn thấy, đặc biệt là ở Ma giáo, nơi không có đạo nghĩa, bọn họ chỉ thần phục kẻ mạnh, chỉ thần phục sức mạnh.