"A Lạc! A Lạc! Tỉnh dậy đi!"
Lạc Băng Hà chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng rực rỡ chiếu vào làm đau mắt, phải nheo mắt một hồi lâu mới thích ứng.
"A Lạc, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi." Ninh Anh Anh khóc.
Lạc Băng Hà nhìn về phía phát ra âm thanh, Ninh Anh Anh bị trói vào cột bên cạnh, mặt đầy nước mắt.
Dừng một chút, bỗng nhiên hoảng hốt hỏi: "Sư tôn đâu?!"
Ninh Anh Anh khóc càng dữ dội, quay đầu sang hướng khác, ấp úng nói: "Ở đó."
Lạc Băng Hà theo ánh mắt nhìn qua, thấy sư tôn không tổn hại gì, thở phào nhẹ nhõm. Vừa định đánh thức sư tôn, lại chú ý tới y phục người bị cởi ra, trên người chỉ còn quần cùng giày trắng.
Thẩm Thanh Thu nằm trên mặt đất, tay chân bị dây thừng trói lại, không có y bào che chắn, thân hình hoàn mỹ lộ ra.
Quanh năm tu tiên, cơ ngực trắng mịn lại rắn chắc lộ ra bên ngoài, chân tay thon dài đan xen những vết hằn đỏ, khí chất bất khả xâm phạm ngày thường cũng tiêu biến.
Sư tôn cho tới nay ở trong lòng hắn luôn là tiên nhân xa xôi không thể chạm tới, tình huống này quả thật quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lạc Băng Hà thoáng chốc xấu hổ đến cúi đầu không dám nhìn nữa, mặt đỏ đến tận mang tai, nóng lên.
Ninh Anh Anh khóc: "Đều là lỗi của ta, liên lụy đến đệ và sư tôn."
Lạc Băng Hà thầm mắng mình vượt quá khuôn phép, lại nghĩ đến sư tôn vì lỗi lầm của mình mà chịu sự sỉ nhục này, tay nắm thành đấm, các khớp xương vang lên tiếng răng rắc.
Đánh giá chung quanh, nơi này trang trí phú quý xa hoa, rõ ràng không phải là hoang trạch lúc trước, bọn họ bị chuyển qua đây!
Lạc Băng Hà một lần nữa nhìn về phía sư tôn, luống cuống nói: "Sư tôn, tỉnh lại! Sư tôn, sư tôn, mau tỉnh lại!"
Mí mắt Thẩm Thanh Thu khẽ động, y đã tỉnh.
Lạc Băng Hà thở phào nhẹ nhõm, mắt sáng lên, vui vẻ kêu một tiếng sư tôn. Ninh Anh Anh cũng khóc lóc gọi "Sư tôn".
Thẩm Thanh Thu không trả lời, thần sắc bình tĩnh. Sau khi thấy rõ tình huống của mình, sắc mặt đỏ đỏ trắng trắng một trận.
Ninh Anh Anh nỉ non: "Sư tôn người tỉnh lại rồi thật tốt, Anh Anh rất sợ..."
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng cười quái dị, một bóng đen từ trong bóng tối hiện ra: "Cái gì mà cao nhân đắc đạo do Thương Khung Sơn phái tới, bất quá cũng chỉ như thế. Nếu tự xưng thiên hạ đệ nhất đại phái Thương Khung Sơn là như vậy, ngày ma tộc chinh phục nhân giới không còn xa." Dứt lời lại là một trận cười điên cuồng.
Người tới một thân hắc y, ngay cả mặt cũng che lụa đen, nhưng hình thể lại lung linh. Giọng nói khàn khàn khó nghe, tựa như cổ họng bị hun khói.
Thẩm Thanh Thu nheo mắt: "Bác Bì Ma?"
"Tu Nhã Kiếm danh tiếng lừng lẫy hôm nay rơi vào trong tay ta, thống khoái! Thẩm Thanh Thu a Thẩm Thanh Thu, ngươi đoán nát óc cũng đoán không ra, ta rốt cuộc là ai!"
Thẩm Thanh Thu cười khẽ, cho dù quần áo không chỉnh tề vẫn tao nhã bất khả xâm phạm: "Cái này có gì mà không đoán được. Ngươi chính là Điệp Nhi."
Bác Bì Ma vén mạng che mặt lên, không dám tin, cáu kỉnh nói: "Không thể nào! Ngươi làm sao đoán được!"
Thẩm Thanh Thu nhìn Bác Bì Ma, cười cao thâm khó lường.
Điệp Nhi rất nhanh khôi phục trạng thái, lộ ra nụ cười kiều diễm đắc ý: "Không sai, chính là ta! Thẩm Thanh Thu, ngươi làm sao cũng không nghĩ ra vì sao Bác Bì Ma lại là một nữ tử nhu nhược như ta đúng không?"
Thẩm Thanh Thu chọn một tư thế tương đối thoải mái, ung dung nhìn nàng.
Điệp Nhi không thèm để ý xung quanh, tiếp tục tự đắc nói: "Bác Bì Ma đến hay đi đều không để lại dấu vết, không phải bởi vì có năng lực thông thiên độn địa gì, mà là bởi vì, mỗi lần ta gϊếŧ người xong, liền thay một bộ da mới. Mặc da của những người phụ nữ đó, bắt chước cử chỉ của họ, thần không biết quỷ không hay trà trộn vào đám phàm nhân, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo."
Lạc Băng Hà nghiến răng nghiến lợi, ác độc như thế!
Thẩm Thanh Thu lại nói: "Không đúng."
Điệp Nhi cúi mặt u ám: "Chỗ nào không đúng?"
"Nếu ngươi mỗi lần gϊếŧ người xong liền thay da, ví dụ như gϊếŧ chết Điệp Nhi, chiếm da nàng, ngươi liền thành Điệp Nhi, nhưng còn có một thi thể Điệp Nhi bị lột da, mọi người sẽ không thắc mắc tại sao lại có hai Điệp Nhi sao?" Thẩm Thanh Thu dừng một chút, lông mày bỗng nhiên giãn ra.
Điệp Nhi nói: "Xem ra ngươi cũng hiểu rồi."
Ninh Anh Anh vẻ mặt mờ mịt, Lạc Băng Hà cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bác Bì Ma tiếp tục: "Đúng vậy, ta sẽ thay thế người trước bằng cách sử dụng da của người sau. Ví dụ như lúc ta gϊếŧ Điệp Nhi, trên người mặc da Hương Nhi, tất cả mọi người đều cho rằng lúc này Hương Nhi còn sống. Đợi đến khi mặc da Điệp Nhi, thi thể Điệp Nhi đã bị ta ngụy trang thành thi thể Hương Nhi, bị người phát hiện."
Lạc Băng Hà nghe nàng nhẹ nhàng kể lại những chuyện này, tức giận đến mức mắt bốc hỏa, đây đều là mạng người, ma tộc quả nhiên điên cuồng, hung tàn ác độc!
Ninh Anh Anh hoàn toàn nghe không hiểu, cũng không dám xen vào.
Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói: "Cách một đoạn thời gian ngươi phải thay da, là do sở thích, hay là không thể không thay?"
Điệp Nhi cười nhạo: "Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?" Nàng ta nở nụ cười quyến rũ, đi về phía Ninh Anh Anh và Lạc Băng Hà.
Ánh mắt Lạc Băng Hà vẫn cảnh giác trấn định như trước, Ninh Anh Anh lại sợ hãi hét lên: "Ma vật! Đừng đến đây! Sư tôn cứu ta!"
Điệp Nhi cười nói: "Sư tôn ngươi bị ta dùng Khốn Tiên Tác trói chặt, linh lực quanh thân đều không thể lưu động, bản thân còn khó bảo toàn, làm sao tới cứu ngươi đây?"
Lại lẩm bẩm: "Đáng giận, nếu không phải ta tu tập ma pháp tổn hại, làm sao lại cần không ngừng thay da hấp thụ nhân khí như vậy. Tiểu nha đầu ngươi làn da mềm mại, lại là đệ tử danh môn, phỏng chừng có thể dùng được một đoạn thời gian dài. Chờ da của ngươi bị ta hút khô, liền đến phiên sư phụ ngươi. Tu Nhã Kiếm để cho ta dùng, cũng coi như không uổng phí."
Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi không phải từ trước đến nay chỉ xuống tay với nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp thôi sao?"
"Ta cũng không nói chỉ ra tay với nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp. Chỉ cần là người có làn da tốt, ta đều sẽ xuống tay, chỉ là hầu hết da của nam nhân không tốt bằng nữ nhân, da người già luôn không tốt bằng người trẻ." Điệp Nhi trìu mến vuốt ve gương mặt mình.
Lạc Băng Hà giương cao khoé miệng, sư tôn muốn kéo dài thời gian?
Đôi mắt Điệp Nhi đột nhiên chuyển sang xanh lục, quay sang Thẩm Thanh Thu với vẻ mặt thèm muốn, đôi tay sơn đậu khấu đỏ tươi chạm ngực y: "Bất quá, người tu tiên quả nhiên không giống phàm thai. Mặc dù là nam nhân, nhưng làn da mịn màng nhẵn nhụi. Ta... Đã thật lâu rồi không dùng da nam nhân..."
Thẩm Thanh Thu không thể nhúc nhích, bị người tùy ý sờ mó, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Nhưng mà Bác Bì Ma bây giờ dù sao cũng mang gương mặt tiểu thϊếp thiên kiều bách mị, Thẩm Thanh Thu bị sờ như vậy, mặt không khỏi khẽ phiếm hồng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, quẫn bách lui về phía sau.
Lạc Băng Hà thấy vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác rối rắm khó có thể nói thành lời, nhân vật chính của cảnh sắc kiều diễm như vậy lại là sư tôn bình thường nghiêm khắc với mình.
Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên cười.
Điệp Nhi cảnh giác nói: "Ngươi cười cái gì?"
Thẩm Thanh Thu chậm rãi nói: "Ta cười ngươi, lấy gùi bỏ ngọc*. Nơi này có ba người, hết lần này tới lần khác, người thích hợp nhất dùng để làm túi da, ngươi lại không chú ý tới."
* Nguyên văn 买 椟 还 珠: mãi độc hoàn châu, ý chỉ những người xem trọng cái không đáng mà bỏ qua thứ thật sự có giá trị. Tương truyền thời Chiến Quốc có người nước Sở đến nước Trịnh bán ngọc. Ông dùng gỗ mộc lan làm hộp, xông quế và tiêu cho thơm, lại khảm thêm châu ngọc phỉ thuý. Kết quả là người nước Trịnh chỉ mua hộp còn ngọc thì đem trả lại.
Lạc Băng Hà nghe vậy sắc mặt biến đổi. Sư tôn...
Điệp Nhi đi qua đi lại đánh giá Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà cố gắng trấn định, trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Điệp Nhi ghét bỏ nói: "Ngươi cho dù muốn lừa ta, cũng phải nói cho đáng tin một chút. Tiểu tử này tuy rằng da dẻ căn cốt thượng thừa, cũng còn rất non nớt mềm mại, nhưng làm sao sánh được với tu vi Kim Đan trung kỳ như ngươi?"
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu cười nói: "Với nhãn quang này của ngươi, khó trách luyện công không thành. Ngươi cũng không nghĩ tới, Thẩm Thanh Thu ta là nhân vật bực nào, nếu đứa nhỏ này thật sự chỉ da dẻ căn cốt thượng thừa, không có chỗ nào đặc biệt, tại sao ta phải thu làm đệ tử? Nếu ta muốn đồ đệ căn cốt thượng thừa, trong số những người thiên tư thông minh hằng năm tề tụ xin nhập môn hạ Thương Khung Sơn, chẳng lẽ còn chưa đủ cho ta chọn? Huyền cơ trong đó, tự nhiên không thể nói cho người ngoài."
Ánh mắt Điệp Nhi lóe lên, bắt đầu dao động.
Thẩm Thanh Thu thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: "Nếu ngươi nghi ngờ, cũng dễ xử thôi. Ta nói cho ngươi cách để chứng minh. Ngươi đi qua đây, hướng Thiên Linh của hắn đánh một chưởng, liền biết ta có lừa gạt ngươi hay không."
Sắc mặt Lạc Băng Hà trắng bệch ngay tại chỗ. Sư tôn tuy rằng cho tới nay thường xuyên đánh mắng hắn nhưng chưa bao giờ chân chính đả thương đến tính mạng, huống hồ đoạn thời gian trước sư tôn không phải ban thuốc cho hắn, quan tâm hắn sao, chẳng lẽ tất cả đều là giả, sư tôn kỳ thật vẫn luôn muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Hay là sư tôn có diệu kế khác?
Ninh Anh Anh sợ hãi: "Sư... Sư tôn, người... Người không phải nghiêm túc đấy chứ?"
Lạc Băng Hà bất an nhìn sư tôn, Thẩm Thanh Thu quay đi chỗ khác, mỉm cười với Điệp Nhi: "Có phải là thật hay không, ngươi thử liền biết. Chẳng qua là đánh một chưởng lên đầu thiếu niên mà thôi, cho dù ta lừa ngươi, ngươi cũng không chịu thiệt đúng không? Hay là, ngươi lo lắng việc ta nói là thật, cho nên luyến tiếc không dám đả thương hắn?"
Lạc Băng Hà không dám tin, chẳng lẽ sư tôn chán ghét hắn đến mức này sao? Hắn không kìm được dùng sức giãy giụa, dây thừng trói trên người không ngừng siết chặt.
Lời nói và giọng điệu của Thẩm Thanh Thu đều thập phần mê hoặc. Điệp Nhi suy nghĩ một chút, đích thật là như vậy, người nàng ta gϊếŧ không ít, chẳng lẽ còn sợ không dám đánh một chưởng sao!
Nàng ta hừ một tiếng: "Ta muốn xem xem, ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì."
Nói xong sải bước hướng Lạc Băng Hà đi tới, một chưởng hạ xuống!
Đồng tử Thẩm Thanh Thu đột nhiên co rút!
Ngay khi chưởng kia sắp hạ xuống, một cây xà trên đỉnh đầu đột nhiên bị gãy, vừa vặn nặng nề đập trúng Điệp Nhi, đem người cơ hồ đập nát, bị đè trên đất không đứng dậy nổi, đồng thời xà nhà đập vỡ cây cột trói Lạc Băng Hà và Ninh Anh Anh.
Ninh Anh Anh sợ tới mức ngất đi, Lạc Băng Hà giãy dụa một trận, không hiểu sao lại cởi trói được, sự tình xảy ra ngoài dự liệu, Lạc Băng Hà sững sờ đứng một bên nhìn Điệp Nhi dưới đất.
Điệp Nhi lật ngược xà nhà kia, nổi giận: "Thẩm Thanh Thu! Người của phái Thương Khung Sơn quả nhiên hèn hạ vô sỉ! Ngươi vừa rồi dùng yêu pháp gì, ở sau lưng hãm hại ta?" Nàng ta phẫn nộ nói: "Ngươi quả nhiên cố ý lừa ta, muốn đánh lạc hướng ta, để rồi đánh lén. Bằng không vì sao đang yên đang lành cái xà nhà rắn chắc này lại gãy, còn vừa vặn đập trúng ta?"
Thẩm Thanh Thu bị Khốn Tiên Tác trói trên mặt đất, trầm mặc không nói.
Điệp Nhi cười nhạo: "Ngươi cho rằng như vậy liền có thể khống chế ta sao? Nằm mơ. Khốn Tiên Tác trừ phi dùng bảo kiếm tiên gia mới có thể chặt đứt, dùng phương pháp thông thường ngươi đừng hòng thoát ra." Nói xong còn vén áo choàng, vỗ vỗ Tu Nhã treo ở bên hông.
Nghe đến đây, ngay cả Lạc Băng Hà cũng không khỏi ngán ngẩm trước chỉ số thông minh của Bác Bì Ma này.
Điệp Nhi nghiến răng nghiến lợi: "Lần này vô luận ngươi nói cái gì ta cũng không nghe! Chịu chết đi, Thẩm Thanh Thu!"
Thẩm Thanh Thu kêu lên: "Câu cuối cùng!"
Điệp Nhi vẫn dừng lại: "Ngươi còn có di ngôn gì nữa?"
Thẩm Thanh Thu suy nghĩ một chút, cười khẽ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Cảm giác ngủ với lão già sáu mươi tuổi như thế nào?"
Điệp Nhi tức giận đến sắc mặt vặn vẹo, cả người run rẩy, Lạc Băng Hà phía sau đột nhiên nhào tới đoạt lấy thanh Tu Nhã mà Điệp Nhi treo ở thắt lưng, rút kiếm khỏi vỏ, cả phòng tràn ngập ánh sáng.
Ánh bạc xẹt qua, Khốn Tiên Tác trên người Thẩm Thanh Thu đồng loạt bị chém đứt.
Điệp Nhi hét lên: "Không thể nào..."
Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng nhảy lên, linh lực ngưng tụ, một chưởng vỗ vào ngực Điệp Nhi, người ngã về sau, tứ chi co quắp, thất khiếu chảy máu.
Lần đầu tiên Lạc Băng Hà nhìn thấy thảm trạng như vậy, gương mặt thiếu niên hơi tái nhợt.
Thẩm Thanh Thu chậm rãi đứng thẳng, lạnh nhạt quay đầu lại, nhìn sang Lạc Băng Hà: "Lần đầu tiên nhìn thấy trừ ma vệ đạo, bị dọa sợ rồi?", dừng một chút, "Nếu như muốn vệ, nhất định phải trừ."
Lạc Băng Hà cắn răng, gian nan nói: "Sư tôn, đồ nhi cả gan hỏi một câu, vừa rồi..."
"Ngươi muốn hỏi, nếu như vừa rồi xà nhà không đột nhiên sập xuống, vi sư rốt cuộc tính làm sao?" Ngữ điệu nhẹ nhàng, cao thâm khó lường: "Ngươi đây là đang trách cứ vi sư?"
Lạc Băng Hà lắc đầu, thành khẩn nói: "Không có. Nếu có thể hy sinh mạng sống vì sư tôn, đối với đệ tử mà nói chính là vinh hạnh."
"Vậy vi sư cũng nói cho ngươi biết. Cho dù vi sư xảy ra chuyện, ngươi tuyệt sẽ không có bất trắc gì."
Thẩm Thanh Thu nhìn thẳng hắn, thần sắc bình tĩnh, lời nói chắc nịch: "Điểm này, tuyệt đối không lừa gạt ngươi."
Lạc Băng Hà nghe xong lời này, phấn chấn trở lại, hoa hướng dương nhỏ vừa rồi héo rũ lập tức sức sống bừng bừng.
Hai tay hắn nâng kiếm ngang tầm mắt, cung kính trình Thẩm Thanh Thu: "Sư tôn, kiếm của người!"
Thẩm Thanh Thu giơ tay nhận lấy, treo lên thắt lưng.