Hắn cười nói: “Chảy nước nhiều thật.”
Mặt nàng ửng hồng chôn vào trong đệm, càng dùng sức ma sát âʍ ɦộ, gần như muốn đem hạ thể cọ xát đến rách ra, mật thủy thao thao bất tuyệt chảy ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã chảy đầy vải lông dê đến nhỏ nước.
Như Phương tự nhận bản thân hành tẩu trong hậu cung nhiều năm, cũng lần đầu nhìn thấy mảnh vải lông dê bị bắn đến nhỏ nước như vậy. Phải biết rằng Hiền phi nương nương thủ da^ʍ nửa ngày, cũng chỉ thấm ướt một mảnh mà thôi.
Hô hấp của Tiều Kiều càng ngày càng dồn dập, thân thể trắng nõn vô cùng điên cuồng, nàng muốn tạm nghỉ, nhưng nam nhân kia lại ra lệnh nàng phải tiếp tục làm, nàng cũng không dám dừng lại, nhẹ nấc một tiếng rồi lắc mông nhanh hơn, dùng sức ma sát nộn huyệt hơn, nhưng trong nháy mắt mất khống chế, trong một tiếng hét dồn dập hoàn toàn bắn ra, cũng không biết cuối cùng phun ra là dâʍ ŧᏂủy̠ hay là nướ© ŧıểυ, cột nước phun đầy bốn phía, bắn ra khắp nơi trên giường!
Ngay cả váy cung nữ của Như Phương cũng bị ướt!
“Hu hu…” Tiểu Kiều cuối cùng không chịu nổi nữa, mông rơi xuống, yếu ớt nằm lên giường. Hoa tâm hơi dẩu về phía sau, mời gọi người khác nhìn vào nơi đã dính dấp không chịu được, bọt nước dán khắp nơi, môi âʍ ɦộ sưng đỏ dính đầy mật thủy. Miệng huyệt đóng đóng mở mở mấp máy, cái miệng nhỏ tham ăn mở to, van xin bị hung hăng thao.
Như Phương nhận lấy hộp báu từ tay cung nữ, lấy một cây ngọc thế cỡ lớn ra, rồi lệnh cung nữ đè chặt chân Tiểu Kiều, chậm rãi đẩy ngọc thế vào hoa huyệt của nàng. Vốn dĩ cho rằng phải tốn không ít sức lực, nhưng không nghĩ tới bên trong âʍ đa͙σ cũng co dãn tuyệt vời, chỉ tốn một ít thời gian đã nuốt hết nguyên cây cự vật.
“Ưm…” Tiểu Kiều thỏa mãn rêи ɾỉ một tiếng, tinh thần hoảng hốt vừa bị cắm vừa đi vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Kiều bị cảm giác trướng to của dị vật đánh thức.
Thật ra khi bị cầm tù trước đây, nàng cũng từng bị bắt ngậm ngọc thế đi vào giấc ngủ, thậm chí ăn cả hai cây, thật sự muốn nàng bị căng vỡ.
Nàng nhận thức rằng thân thể của mình ngày càng da^ʍ tiện, nhưng nàng lại rất thích loại cảm giác huyệt bị cắm này, căn bản không muốn lấy ra.
Rửa mặt chải đầu một phen, sau đó dùng bữa, đi tiểu, chỉnh lý y phục.
Hiện tại Tiểu Kiều mặc một chiếc áo ngoài hơi mỏng nửa lộ váy lót bó ngực, đứng trước gương đồng nhìn mình.
Nơi riêng tư của nàng vẫn cắm cây ngọc thế cỡ lớn như cũ, thân thể mẫn cảm hứng phấn không chịu được, đầṳ ѵú cứng rắn đội lên, nàng cố ý không mặc yếm, bó ngực bó chặt vào bầu ngực, khiến cho hình dáng bầu ngực hoàn mỹ cùng với đầṳ ѵú vểnh lên hiện rõ ràng bên dưới lớp bó ngực lộ nửa người.
“Chủ tử thật sự đẹp đẽ động lòng người.” Như Phương đứng một bên tán thưởng nói.
Người trong gương nhìn thoáng qua vừa mời gọi vừa xinh đẹp, lại vừa gợi cảm vừa yêu kiều. Khó tưởng tượng rằng trên đời còn có nam tử nào có thể cự tuyệt nàng.
Thật ra nàng không muốn mặc như vậy ra khỏi cửa, trông giống như một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ không biết liêm sỉ vậy. Nhưng ngày hôm qua, biểu tình không nóng không lạnh của người nọ thật sự khiến nàng đau lòng. Chỉ cần có thể khiến hắn thích mình, nàng ăn mặc lộ liễu chút có sao đâu, dù sao thân thể của mình cũng có thể thuyết phục được tất cả anh hùng hào kiệt của Giang Đông mà, nàng rất tin tưởng vào mình.
Tiểu Kiều cứ mặc vậy đi đến rừng cây dương liễu.
Vẫn là vị trí như ngày hôm qua, A Cửu bị nhốt trong l*иg chim, cô đơn đứng trên đầu cành, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của nam tử kia.
Tiểu Kiều hơi thất vọng, nàng đi về phía A Cửu, nói với nó: “Tiểu Kiều. Ta tên là Tiểu Kiều.”
A Cửu nghiêng đầu đi, dùng đồng tử đen nhánh quan sát nàng.
“Tiểu Kiều.” Nàng rất có kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Con chim này lại không chịu mở miệng vàng. Chắc do không có thức ăn chim, không muốn lấy lòng nàng.
Tiểu Kiều thở dài, đợi gần nửa ngày cũng không nhìn thấy hắn, đành trở lại cung.
Cứ như vậy liên tiếp ba bốn ngày, mỗi ngày Tiểu Kiều đều đi đến rừng dương liễu vài lần, có đôi khi có thể nhìn thấy A Cửu, có đôi khi ngay cả l*иg chim cũng không có. Nàng cũng không cảm thấy nhụt chí, nàng nghĩ, chỉ cần mỗi ngày đều đi, sẽ có một ngày gặp lại.
Hôm nay, Tiểu Kiều vẫn từng chút một kêu tên của mình với A Cửu như cũ, cực kỳ có kiên nhẫn dạy dỗ nó.
Con chim lạnh lùng cao quý này đột nhiên hưng phấn sải cánh trong l*иg, hót vang một tiếng.
Trong nháy mắt, tim Tiểu Kiều đập nhanh như hưu chạy. Nàng cúi đầu nhìn nửa bộ ngực trần của mình, da thịt trắng nõn lộ ra, hai đầṳ ѵú sưng to đội bó ngực lên, nịnh nọt như vậy đê tiện như vậy, mời gọi người ta trực tiếp nhìn vào. Mà nơi riêng tư của nàng còn đang cắm một cây ngọc thể cỡ lớn, khiến nàng bước đi đều có hơi quá sức.
Tiểu Kiều nghe được tiếng bước chân đến gần của người nọ.
Nàng nghĩ, nếu quyết định muốn quyến rũ hắn, bây giờ có thẹn thùng cũng không còn kịp rồi.
Nàng chậm rãi xoay người, lộ ra dáng người hoàn mỹ của mình về phía hắn, khuôn mặt đỏ bừng, say mê nhìn chăm chú hắn, nhẹ nhàng bước hai bước về phía nam nhân khôi ngô, cười dịu dàng: “Trùng hợp thật, lại gặp ngươi rồi.” Nàng khẩn trương đến nỗi giọng nói đều run rẩy, mũi chân càng không chú ý, dẫm lên mép váy của mình, cả người nhào về phía trước, đúng lúc ngã đến trước mặt nam nhân, bó ngực bị kéo xuống, một cặp ngực khổng lồ giống như hai quả bóng cao su nảy ra, nặng nề đập vào ngực hắn, đầṳ ѵú phấn nộn như hai nụ hoa đong đưa về phía nam nhân .
“A!” Tiểu Kiều bị dọa sợ, nhanh chóng kéo bó ngực của mình, không hề hay biết mà đè ngực lăn lộn trên người nam nhân, đầṳ ѵú xẹt qua hoa văn ẩn trên áo ngoài của hắn, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sưng lên như đậu đỏ.
“Chậc.” Mặt mày sắc bén của Tào Doanh nheo lại, cười như không cười trêu ghẹo nói: “Ngươi đang thử thách định lực của ta à?”
Hắn nghe cung nhân báo cáo, nói rằng Tiểu Kiều thủ da^ʍ hàng đêm, xuân thủy điên cuồng tuôn ra không dứt. Hắn biết nàng đói khát, lại không nghĩ tới nàng thèm khát đến mức này.