Tường Ngăn Hoa

Chương 9: Hướng chồng tự an ủi (hơi H)

Xe nhanh chóng nhập vào dòng xe cộ, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Bùi Gia Án mở radio lên, lưng dựa về phía sau, nhẹ nhàng thở ra, trong không gian bịt kín mà nhỏ hẹp, cảm giác tồn tại của người đàn ông bên cạnh quá mạnh mẽ, từ buổi sáng hôm nay nhìn thấy anh, cô kỳ thật vẫn luôn ở trong trạng thái đề phòng, mặc dù che giấu rất tốt, nhưng nội tâm hoảng loạn vẫn không thể ức chế mà lan tràn.

Tuy nói mỗi người đều có quá khứ, nhưng không phải mỗi đoạn quá khứ nào cũng đều có thể bị nhắc tới.

Hứa Minh Trạch chính là quá khứ mà cô cực lực muốn quên.

Khi một người đàn ông đã từng gặp qua bạn ở lúc yếu ớt nhất, bạn ở trước mặt anh ta phảng phất như đã lộ ra trọn vẹn, nên dù ngụy trang tốt như thế, thì anh ta vẫn là có thể liếc mắt một cái nhìn thấu, bởi vì anh ta đối với nhược điểm của bạn rõ như lòng bàn tay.

Huống chi hiện tại người đàn ông này còn là hàng xóm, đồng nghiệp, tựa như một quả bom không biết khi nào sẽ nổ, loại này cảm giác không xác định này làm cô cảm thấy hoảng.

“Giám đốc Hứa là người ở nơi nào?” Bùi Gia Án đem âm nhạc chỉnh nhỏ, nhàn nhạt hỏi.

Hứa Minh Trạch nghe được cô hỏi chuyện, không có lập tức trả lời, nhìn sườn mặt cô một hồi lâu, đột ngột mà cười cười: “Đã tan tầm rồi, em vẫn là kêu tên đi.”

Hứa Minh Trạch hôm nay có chút mệt, ngày đầu tiên nhập chức, bận rộn xã giao, cả ngày đều chưa được nghỉ một chút, từ lúc lên xe đến bây giờ cũng được mười phút, đầu óc khó được có thả lỏng một lát, một câu kia của Bùi Gia Án lại đem anh kéo vào trạng thái hỗn độn kia.

Ở Bùi Gia Án nhìn anh, anh cười có chút ý vị trào phúng, có lẽ là cười cô nóng lòng phủi sạch quan hệ, nhưng kỹ thuật diễn lại quá mức vụng về.

“Tôi là người thành phố A.” Anh vẫn là trả lời vấn đề của cô.

“Lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài?”

“Không có.” Anh dừng một chút: “Ở thành phố B.”

“Tôi là người thành phố B.” Bùi Gia Án có điểm kinh ngạc, quay đầu liếc mắt anh một cái.

Xem ra điểm này cô thật ra không có lừa anh, Hứa Minh Trạch hơi có chút vui mừng mà nghĩ.

“Ân, em lúc trước có nói qua.”

Ngữ khí anh lãnh đạm, nhìn qua như là không có ý tứ muốn nói chuyện với nhau, Bùi Gia Án cũng không hề lên tiếng.

Ở cửa nhà cô dừng lại, Bùi Gia Án mở cửa, Hứa Minh Trạch đem rượu đặt ở chỗ huyền quan, cô khách khí nói cảm ơn.

Anh cười cười, xoay người vào cửa nhà mình, Bùi Gia Án khép lại cửa, nhìn rượu trên mặt đất, đáy mắt tối tăm không rõ.

Tắm rửa xong nằm ở trên giường, sách lật chưa tới hai trang, WeChat liền nhảy đánh ra một cửa sổ, là Trình Chuẩn gửi lời mời gọi video.

“Tóc chưa sấy khô....” Thấy cô, anh bất mãn nói.

Bùi Gia Án gãi gãi tóc, cầm cái gối đầu lót ở sau người, khẽ cười nói: “Quá dài, làm khô rất phiền toái.”

“Nhưng cũng phải sấy khô, nếu không nằm điều hòa sẽ bị đau đầu.”

“Vậy em sẽ đem tóc cắt ngắn đi.” Cô cố ý nói.

Quả nhiên Trình Chuẩn không hề bắt lấy cái đề tài này mà không bỏ, anh so với cô thì còn coi mái tóc dài là bảo bối hơn, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, luôn thích lôi kéo chúng nó hung hăng mà va chạm.

“Gia Án, anh cảm thấy mỗi ngày trôi qua đặc biệt chậm...” Anh châm điếu thuốc, có chút ngượng ngùng mà cười: “Ngày kia mới có thể về nhà....”

Loại cảm giác này đã thật lâu không có, anh rất tưởng niệm.

“Anh rất nhớ em...”

Anh nói một câu động tình, Bùi Gia Án nghe vào trong tai cũng là một trận mềm mại, hồi lâu, mới ách thanh âm hỏi: “Trao đổi bên anh sắp kết thúc chưa?”

“Anh sẽ tận lực...”

Lại hàn huyên một hồi về chuyện công việc của anh, Bùi Gia Án vẫn luôn lẳng lặng mà nghe, đến cuối cùng, tâm tư Trình Chuẩn càng ngày càng không ở trên cuộc nói chuyện, ánh mắt gia tăng, nhìn chằm chằm cô lộ ra nửa người trên, hầu kết lăn lộn, tự giễu nói: “Anh không biết như thế nào chịu được ngày ngày ăn chay?”

“Anh là giảng viên đại học, chú ý tố chất đi.” Cô tươi cười lười biếng, duỗi hai chân dài, ngay sau đó, tay chậm rãi đặt ở một bên đai an toàn.

“Bà xã....” Trình Chuẩn nhìn mị thái của cô, tay một phen ấn ở trên côn ŧᏂịŧ đã nhếch lên: “Cho anh xem.”

“Ân?” Cô ghé sát vào màn hình, cười khẽ: “Nhìn cái gì?”

Trình Chuẩn kéo ra dây kéo quần, móc ra côn ŧᏂịŧ, hô hấp dần dần biến dồn dập, thanh âm hơi run: “Đem váy ngủ cởi ra đi.”

Đai an toàn đã rơi xuống, một đôi nộn nhũ trắng đến lóa mắt xuất hiện ở màn hình.

Nhìn tới được nhưng lại ăn không đến, Trình Chuẩn nhìn người phụ nữ trên màn hình hai chân mở lớn, vong tình mà tự an ủi, liền bắt đầu hối hận vì đêm nay gọi video, anh biết, Bùi Gia Án luôn có vô số loại biện pháp làm anh mất khống chế.