Ngay khi Giang Dịch Hàn nói những lời này, bác gái ở tầng năm không có lý do gì để gây lộn nữa.
Đúng vậy, anh không được người khác mời đến sửa đèn cảm biến, chưa kể tòa nhà này tổng cộng có sáu tầng, anh sửa từ tầng một đến tầng bốn, điều này đã tích lũy hảo cảm của rất nhiều cư dân ở tầng dưới, tất cả mọi người đều trông cậy lần sau hỏng thì để anh sửa, làm sao bốn hộ ở tầng năm, tầng sáu lại thắng được các hộ khác?
Nếu muốn làm ầm ỹ cũng không có lập trường.
Bác gái ở tầng năm lần đầu tiên sững sờ, không biết phải nói gì.
Ngược lại, cô cháu gái lại liếc nhìn Giang Dịch Hàn, cắn chặt môi dưới, nhẹ giọng nói: “Tớ có thể phiền cậu sửa đèn cảm biến tầng năm được không? Suýt chút nữa thì tớ ngã lăn ra không biết phải làm sao mới được.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi.” Giang Dịch Hàn cất thang, đi thẳng vào nhà họ Nguyễn mà không thèm nhìn hai bà cháu. Để mặc hai bà cháu nhìn nhau muốn chửi nhưng biết lấy lý do, cớ gì.
Cuối cùng, bác gái chỉ có thể mạnh miệng phun ra một ngụm nước bọt: “Tên khốn kiếp này!”
“Bà ơi...” Đôi mắt cháu gái đỏ hoe, sụt sịt mũi, cảm thấy vô cùng ấm ức.
Cô ta cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã sống dưới ánh hào quang của Nguyễn Khê, so về ngoại hình và thành tích cũng không thể so được, lúc này lời nói ra cũng không chút suy nghĩ: “Có lẽ cậu ấy thích chị Khê một chút.”
Sau khi nói xong cô ta càng ấm ức. Ngày đầu tiên Giang Dịch Hàn đến đây cô ta đã để ý đến anh, có những lúc muốn nói chuyện với anh nhưng thật ra anh lại phớt lờ. Một lần cô ta nhìn thấy Giang Dịch Hàn đi xe đạp chở Nguyễn Khê!
Cuối cùng bác gái cũng tìm được lý do để tấn công, ngay cả khi cửa nhà họ Nguyễn đã đóng lại, bà ta chống nạnh mắng mỏ: “Thảo nào, chỉ sửa từ tầng một đến tầng bốn thôi, chính là vì Nguyễn Khê đây mà, cháu gái tôi không có tâm tư như vậy, đi theo trai cũng không dám nói chuyện, không giống như những đứa trẻ nhà khác, nói nói cười cười với con trai, nói không chừng đã có gì với nhau rồi nếu không sao lại che chở như vậy chứ!”
Mẹ Nguyễn gần như ngất đi vì tức giận khi nghe thấy điều này trong phòng. Con gái bà bao nhiêu tuổi, còn chưa thành niên đâu!
Nguyễn Khê bình tĩnh đỡ mẹ và an ủi.
Thật ra, con người ta chừng nào còn sống khó tránh khỏi những chuyện không hay như thế này, cô biết bác gái lắm mồm ở tầng năm là ghen ghét đến đỏ mắt, cả đời cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có một chiêu “Làm nhục con đĩ” này, nếu tố chất tâm lý của Nguyễn Khê không vững, ước chừng cô sẽ hậm hực vì bị bà ta làm ồn ào.
Nhìn thấy Nguyễn Khê bình tĩnh như vậy, Giang Dịch Hàn nghĩ thầm, có lẽ cô đã quen.
Sao lại quen, tức là loại chuyện này không phải một hai lần.
Giang Dịch Hàn sải bước vào phòng bếp, thật ra từ nhỏ anh đã rất nóng tính rồi, bây giờ anh trực tiếp cầm dao phay từ trên thớt xuống, mở cửa đi ra trong ánh mắt sững sờ của Nguyễn Khê và mẹ Nguyễn, vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn hai bà cháu nhà này: “Thử nói thêm câu nữa xem.”
Tuổi trẻ bồng bột, luôn làm mọi việc một cách liều lĩnh. Ngay cả loại đàn bà chanh chua đánh đá chửi bới như bác gái này nhìn thấy Giang Dịch Hàn như vậy cũng thấy nhát gan.
Khi Giang Dịch Hàn đóng cửa một lần nữa, quay người lại, mẹ Nguyễn sửng sốt: “Cháu, cháu...”
Giang Dịch Hàn trả con dao phay lại phòng bếp, thở dài một hơi nói với mẹ Nguyễn: “Dì à, lần sau gặp loại việc này cứ gọi cháu.”
Mẹ Nguyễn lúc này mới định thần lại, không khỏi dở khóc dở cười: “Tất cả đều là tranh chấp giữa dì và bác gái, cháu xen vào làm gì?”