Cá Mặn Nhỏ Được Đoàn Sủng Ở Thập Niên 60

Chương 34:

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Ny lập tức ỉu xìu, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía anh trai Lâm Chí Quân.

Lâm Chí Quân cũng ảm đạm, nói không thất vọng là giả.

Mấy ngày này thằng bé suy nghĩ rất nhiều, đại đội Thượng Lâm tổng cộng có hơn bảy mươi hộ gia đình, gia đình có ít người nhất lại không có cháu trai, chỉ có nhà Bạch Thuật.

Nhà họ ít người, hai đứa trẻ cũng nhỏ tuổi, sẽ không bắt nạt em gái thằng bé.

Hơn nữa, vợ chồng Bạch Thuật là người có học, vợ chồng Lâm Vĩnh Thành cũng là người trí thức, một nhà bốn người lớn đều có học, không thể để con mình mù chữ, nếu được nhà họ Bạch nhận nuôi, thằng bé và em gái cũng sẽ có cơ hội đi học.

Chỉ tiếc, Bạch Thuật không chịu nhận nuôi họ.

Lâm Chí Quân vẫn có chút không cam lòng, thằng bé lại nói: "Cháu và Thanh Ny sẽ ngoan ngoãn. Ngày hôm đó ông còn giúp chúng cháu, ông rõ ràng phát hiện..."

Chưa đợi thằng bé nói xong, đã bị Bạch Thuật cắt ngang.

"Cháu nói sai rồi." Bạch Thuật nghiêm mặt, nói cũng không phải nói dối, "Người là chị gái cháu gϊếŧ, cô ấy cũng đã trả giá, ta không có giúp các cháu."

Ông đoán được đứa trẻ bị bắt nạt là Lâm Thanh Ny.

Chỉ là không nói nhiều mà thôi, không thể nói là giúp họ.

Mặc dù Bạch Thuật không đồng tình với việc Lâm Hồng Ny gϊếŧ hại anh chị em họ vô tội, nhưng cô bé đã chịu tội, không cần thiết hủy hoại thanh danh của một bé gái sáu tuổi nữa.

Ở thời đại này, cho dù cô bé là nạn nhân, tiếng xấu vẫn sẽ đổ lên đầu cô bé.

Có lẽ lúc đầu cô bé còn nhỏ sẽ có người thông cảm, đợi cô bé lớn hơn một chút sẽ biến thành ác ý, đủ loại lời mắng nhiếc sẽ khiến cô bé phải gánh chịu. Còn có những đứa trẻ cùng thôn, đừng coi thường ác ý của trẻ con, bất kỳ lời nói cay nghiệt nào chúng cũng có thể nói ra.

Một khi bị người ta biết, cô bé ở nơi này cả đời cũng không ngẩng đầu lên được, muốn thoát khỏi bóng ma chỉ có thể đổi tên họ đến nơi xa bắt đầu lại.

Rõ ràng, họ không có điều kiện này.

Nghe ông nhắc đến chị gái, nước mắt Lâm Thanh Ny liền rơi xuống, đôi vai nhỏ bé còn run lên, "Em nhớ mẹ, em nhớ chị!"

"Có anh ở đây!" Lâm Chí Quân đỏ mắt dỗ em gái.

"Anh..."

Lâm Chí Quân cũng không hiểu, em gái rõ ràng là người bị bắt nạt, nó không làm sai chuyện gì, tại sao phải để nó chịu đựng những lời lẽ ô uế?

Ngày mẹ nói chuyện với gia đình, mấy người bác gái mắng em gái là con khốn, các bác trai không nói gì, lại dùng ánh mắt nhìn đồ bẩn thỉu nhìn nó.

Mấy anh em họ đều mắng nó là đồ đàn bà hư hỏng, đồ dâʍ đãиɠ.

Người mắng độc ác nhất là ông bà nội, họ nói nó làm mất mặt, tuổi còn nhỏ đã biết quyến rũ người khác, sinh ra là đồ kỹ nữ.

Mặc dù họ đã chết, nhưng nhớ đến những lời lẽ ô uế ngày hôm đó thằng bé vẫn tức giận đến run người, lúc ấy chị gái ôm em gái vào lòng, che tai nó lại, không cho nó nhìn vẻ mặt của những người đó, cũng không cho nó nghe những lời lẽ bẩn thỉu đó.

Lâm Chí Quân không nhịn được nữa.

Thằng bé ôm Lâm Thanh Ny, hai anh em khóc nức nở.

Trong mắt Tiểu Bạch Quả đầy nghi hoặc, cô bé quên mất chuyện Bạch Thuật dùng con rệp trêu chọc mình, đưa tay nhỏ nắm lấy ngón tay ông, như đang hỏi bọn họ tại sao lại khóc?

Cá không hiểu!!

Tâm trạng của trẻ con thật phức tạp!

Chỉ là không nhận nuôi họ, lại không đánh mắng họ, không đến mức phải khóc chứ?

Tiểu Bạch Quả hoang mang.

Đứa nhỏ lần đầu tiên chủ động nắm tay ông, Bạch Thuật bế cô bé lên, để cô bé ngồi trên đùi mình, muốn xem náo nhiệt thì cho xem cho đã.