Nam Thần Chế Bá Toàn Thế Giới

Chương 11: Lật đổ đại lục tu chân

Nghe vậy, cả đại điện như chết lặng.

Chung Lâu Vũ bỗng trở nên bình tĩnh. Cơn giận dữ vì kế hoạch bị vạch trần cũng dần lắng xuống. Hắn chậm rãi thưởng thức sắc mặt khó coi của đám người trước mắt, những kẻ hoặc già nua, hoặc còn trẻ nhưng được xưng tụng là cao nhân.

Lúc này, dưới lớp mặt nạ bình tĩnh kia, bọn chúng đang cố che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.

Hai trăm năm uy danh của hắn cũng không phải là hữu danh vô thực.

“Chuyện này không thể nào!”

Một tiếng thét bén nhọn vang lên, gần như thất thanh, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Người vừa hét chính là Dư Khâm. So với những kẻ khác, vẻ mặt hắn lộ rõ nỗi kinh hoàng. Hắn bước nhanh về phía trước, nắm chặt cổ áo một tu sĩ, quát lớn:

“Hắn đã bị ta phế bỏ kinh mạch! Trong thân thể hắn toàn là linh lực của ta! Thức hải* cũng đã bị hủy, ngay cả cảm ứng linh lực cũng không thể! Sao có thể chạy trốn?”

(*Thức hải: là không gian tinh thần, nơi lưu giữ thần thức và sức mạnh linh hồn. Nếu bị tổn thương, tu sĩ có thể mất trí nhớ, mất khả năng điều khiển thần niệm, thậm chí biến thành kẻ ngu dốt.)

Hắn lo lắng liếʍ môi, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám tu sĩ, giọng nói trầm xuống đầy chất vấn: “Còng tay giam cầm hắn đâu?”

Trong đại điện tráng lệ, tiếng gào thét của hắn vọng lại, vang lên lẻ loi giữa không gian tĩnh mịch. Những món trang trí xa hoa dường như bị phủ một lớp bụi tro u ám.

Vừa rồi, những tu sĩ chính đạo này còn hùng hổ bàn bạc chuyện chia chác tài sản của Hợp Trản Giáo. Thế mà giờ đây, từng người một như những pho tượng đất, im bặt một cách nặng nề trên ghế ngồi, sắc mặt xám xịt nhìn trò hề trước mắt.

Hai tên tu sĩ chỉ có tu vi Trúc Cơ, vừa bị Dư Khâm túm lấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, không chịu nổi áp lực mà run rẩy. Dưới chân bọn chúng bất giác xuất hiện một vũng nướ© ŧıểυ, mùi khai nồng nặc lan ra.

Dư Khâm ghê tởm như chạm phải thứ dơ bẩn, lập tức hất bọn chúng ra.

“Ta… Ta không biết…! Tháng này, ta vẫn luôn ở trong sơn động… Thân thể hắn vô cùng… vô cùng chân thực… Nhưng vừa ra khỏi cửa… vừa bước ra…”

Tên tu sĩ kia nói năng lắp bắp, ánh mắt thất thần, hô hấp rối loạn. Hắn run rẩy chỉ tay vào khoảng không:

“Hắn… cả người hắn tan biến! Như thể hòa vào không khí!”

Tu sĩ đột nhiên thét lên thất thanh, giọng nói chói tai mang theo tuyệt vọng:

“Nhưng khi ta quay đầu lại… Tên Ma tôn đấy vẫn còn đó… bị trói chặt vào đâu đó…!”

Giọng hắn càng lúc càng điên loạn:

“Hắn đã sớm chạy thoát! Không biết đã bỏ trốn từ bao giờ! Hắn sẽ trở về báo thù! Sẽ quay lại gϊếŧ hết chúng ta! A a a!!!”

Tiếng thét thảm thiết của hắn vang vọng khắp đại điện, réo rắt như tiếng kêu rên của những kẻ sắp chết, khiến tất cả tu sĩ đều rùng mình.

Cảnh tượng này quá mức quỷ dị.

Đây chính là thời đại của Chung Lâu Vũ.

Không ai dám trực diện đối kháng với thiên tài ma tu tuyệt diễm này. Càng không thể tưởng tượng được cảnh hắn ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ quan sát bọn họ bằng ánh mắt chứa đầy hận thù.

Đó hẳn là cảm giác của kẻ cận kề cái chết.

Dư Khâm lảo đảo lui về sau vài bước. Ngay khoảnh khắc nghe thấy tin Chung Lâu Vũ bỏ trốn, trước mắt hắn như hiện ra cảnh tượng trận chiến năm ấy.

Đôi mắt ấy.

Đôi mắt tràn ngập chiến ý, không sợ hãi bất cứ điều gì.

Sát khí cuồng bạo của Chung Lâu Vũ như thể ngay sát bên tai, khiến tim hắn đập loạn xạ.

Hắn vô thức muốn tìm một nơi để ẩn nấp, muốn né tránh ánh nhìn cao ngạo đó. Nhưng khi hắn hoàn hồn, phát hiện mọi ánh mắt trong đại điện đều đang tập trung vào hắn.

Bị dồn đến đường cùng, Dư Khâm ho khan hai tiếng, cố ra vẻ trấn định. Hắn nắm chặt bàn tay đang run rẩy, cố gắng che giấu sự bất an trong lòng:

“Không sao cả. Hắn đã mất hết tu vi, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể khôi phục.”

Nhưng không phải ai cũng nghĩ như hắn.

Bầu không khí trong đại điện lập tức trở nên do dự, có người lên tiếng:

“Nếu không… hoãn lại kế hoạch tấn công Hợp Trản Giáo thì hơn?”

Lời này vừa dứt, lập tức có nhiều kẻ gật đầu tán thành.

Dư Khâm quay đầu nhìn, phát hiện ngay cả Minh Tâm Tông chủ, người luôn ủng hộ hắn cũng mang vẻ mặt do dự.

Bỏ cuộc sao?

Nghĩ đến tam giác phù chú quý giá, nghĩ đến khoản tiền khổng lồ đã đầu tư, nghĩ đến phần thưởng hậu hĩnh khi hoàn thành nhiệm vụ…

Dư Khâm không thể chấp nhận điều đó!

Hắn nghiến răng, đột ngột xô mạnh Quảng Hiên chân nhân, quát lớn:

“Bảo con trai ngươi câm miệng! Cút xuống cho ta!”

Chung Lâu Vũ như thể đang thưởng thức một màn kịch hay. Hắn nhìn thấy Quảng Hiên chân nhân sợ đến mức tè cả ra quần, vội vã chạy tới bịt miệng thanh niên tu sĩ rồi lôi người kia ra ngoài. Một gã người hầu đứng gần đó chỉ dám dùng Thanh Khiết Chú để xóa sạch vết bẩn tanh hôi trên mặt đất, sau đó nhanh chóng lui ra.

Dư Khâm đứng ở trung tâm đại điện, trên trán mồ hôi túa ra không ngừng, đôi tay giấu ra sau lưng, sắc mặt dữ tợn chẳng khác nào ác quỷ.

Chỉ một tin tức về việc mình trốn thoát mà có thể dọa những người này đến mức như vậy, thật khiến lòng người hả dạ.

Chung Lâu Vũ hài lòng thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, kẻ thì kinh hoàng, người thì giận dữ, kẻ khác lại thấp thỏm lo âu. Nhưng bỗng nhiên, hắn nhận ra khóe môi Quân Sương lại khẽ nhếch lên một nụ cười, ánh mắt so với trước kia còn sáng rực hơn, tràn đầy hưng phấn.

Hắn chợt nhớ ra, tên này từ lâu đã muốn so tài với mình một trận. Trước đây, hắn nghĩ rằng đó chỉ là một âm mưu của tiên tu nên chưa từng đoái hoài đến những thư khiêu chiến kia. Nhưng nếu sau này khôi phục thực lực, cùng người này đánh một trận cũng không phải là điều tồi tệ.

Cũng vừa hay nhân cơ hội này, có thể để thế gian xem thử, rốt cuộc Ma Tôn Lâu Vũ hay Lăng Sương chân nhân mới là kẻ mạnh hơn.

Lúc này, Dư Khâm dường như đã nghĩ ra đối sách. Cuối cùng hắn cũng cất giọng:

“Chư vị đạo hữu, theo ý Dư mỗ, Hợp Trản Giáo không chỉ không thể không đánh, mà còn phải gấp rút tiêu diệt triệt để!”

Lời vừa dứt, lập tức có người tức giận đứng dậy:

“Ngươi có ý gì? Lại muốn một trận bao vây tru sát Chung Lâu Vũ sao?! Minh Tâm Tông các ngươi ngồi mát ăn bát vàng, còn chúng ta thì sao? Đệ tử xuất chiến đã chết hết bảy phần rồi!”

“Ta không bảo mọi người đi chịu chết!” Dư Khâm cao giọng trấn an đám đông. “Chúng ta đều biết lần trước Chung Lâu Vũ cường đại thế nào, nhưng hiện tại hắn đã bị thương nặng, căn bản không thể khôi phục hoàn toàn! Điểm này, ta cùng tông chủ Minh Tâm Tông đều có thể bảo đảm!”

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Minh Tâm Tông chủ. Hắn nghiêm mặt gật đầu:

“Không sai, cho dù có tiên quân hạ phàm, cũng không thể cứu hắn.”

“Nếu hắn đoạt xá vào thân thể khác thì sao?”

“Ngay cả thức hải cũng chẳng còn nguyên vẹn, hắn mà chưa phát điên đã là may mắn lắm rồi, nói gì đến đoạt xá?” Dư Khâm cười lạnh.

Nghe vậy, kẻ vừa hỏi cũng tự nhận ra vấn đề mình vừa nói rất vô lý, đành cúi đầu ngồi xuống. Lúc này, đám đông mới thực sự tin rằng Chung Lâu Vũ đúng là bị thương nghiêm trọng, không thể khôi phục được nữa, trong lòng ai nấy đều nhẹ nhõm phần nào.

Thấy phản ứng đó, Dư Khâm càng thêm chắc chắn, liền tiếp tục thuyết phục:

“Hiện tại, chỉ mới nửa năm trôi qua kể từ ngày Chung Lâu Vũ bại trận. Với thời gian ngắn ngủi như vậy, cho dù hắn có quay về Hợp Trản Giáo cũng không thể xoay chuyển cục diện!”

“Điều chúng ta cần làm là đánh bại Hợp Trản Giáo trước khi hắn kịp khôi phục! Nếu không, một kẻ mạnh mang lòng thù hận tiên tu, chính xác hơn là thù hận các vị đang ngồi đây, sẽ lại xuất hiện. Chư vị có sẵn lòng chứng kiến cảnh ấy không?”

Không người nào đáp lại, nhưng ai nấy đều hiểu rằng không ai trong số họ muốn viễn cảnh đó xảy ra.

Chỉ có Chung Lâu Vũ đứng một bên, càng nghe càng thấy buồn cười.

Không thể không thừa nhận, Dư Khâm thực sự rất biết cách dẫn dắt dư luận. Đám tiên tu này vô thức bị hắn thao thúc theo ý muốn của mình.

Nếu như lúc này bản thân Chung Lâu Vũ thực sự rơi vào tình trạng thê thảm như lời Dư Khâm nói, rồi lại bị các tông môn vây quét thêm một lần nữa, e rằng hắn thật sự sẽ khắc sâu mối hận này mà trả thù. Khi đó, kẻ được lợi nhất chẳng phải chính là Dư Khâm hay sao?

Càng nói, Dư Khâm càng hăng, thậm chí đến mức tự lừa mình. Cuối cùng, đám đông lại một lần nữa đồng thuận với kế hoạch tấn công Hợp Trản Giáo. Còn việc phân chia thế lực sau trận chiến thì vẫn sẽ tiến hành như dự kiến. Chỉ có điều, kịch bản từ “Chung Lâu Vũ giả vờ chạy trốn” nay đã biến thành “Chung Lâu Vũ thực sự trốn thoát.”

Tới phần cuối, Dư Khâm rút ra bảy lá phù chú tam giác, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Quân Sương:

“Những lá phù này, ta tạm thời giao cho các vị, để chư vị truyền tin cho các sư đệ, sư muội.”

Nói rồi, sáu lá phù bay về phía những tông môn có đệ tử tham chiến. Chỉ còn lại một lá trong tay hắn, hắn bước đến trước mặt Quân Sương:

“Lăng Vũ chân nhân, đây là của Lâu sư đệ.”

“Hắn không phải sư đệ của ngươi.” Quân Sương không thèm nhìn Dư Khâm, giọng điệu nhạt nhẽo. “Ta cũng không cần thứ này.”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Chung Lâu Vũ có cảm giác Quân Sương đang chán ghét điều gì đó. Nghĩ vậy, hắn bất giác nở nụ cười.

Ngón tay siết chặt phù chú của Dư Khâm đã trắng bệch, gân xanh nổi lên. Nhưng trên mặt hắn vẫn phải cố duy trì vẻ ôn hòa, nhìn thế nào cũng thấy giả tạo đến khó chịu.

Hôm nay vở kịch này thực sự rất thú vị.

Nghĩ vậy, Chung Lâu Vũ liền tiến lên, ôm một chút tâm thái "bố thí," cung kính hỏi Quân Sương.

"Sư phụ, ta rất hứng thú với tấm phù chú này, có thể lấy đến thưởng thức không?"

Quân Sương xoay đầu nhìn hắn. Chung Lâu Vũ có cảm giác đôi mắt băng tuyết ấy mang theo chút ôn nhu và vui mừng. Y gật đầu, trong giọng nói mang theo sự dung túng:

"Tùy ngươi."

Chung Lâu Vũ quay đầu, vươn tay về phía Dư Khâm, hơi ngẩng đầu, dáng vẻ cao ngạo mà lạnh lùng:

"Đưa ta."

Dư Khâm xuất thân bần hàn, điều hắn ghét nhất chính là ánh mắt đó, ánh mắt của những kẻ nhìn hắn như thể hắn là thứ rác rưởi dưới chân, như thể hắn lại một lần nữa bị vùi dập trong con hẻm tăm tối, trở thành tên côn đồ hèn mọn, sống lay lắt bằng trộm cắp và gϊếŧ chóc.

Nhưng kẻ khiến hắn chán ghét này lại đứng dưới sự bảo hộ của Quân Sương, vị tiên tu cường giả đệ nhất thiên hạ. Dù có căm tức đến đâu, hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Cứ chờ đấy. Đợi ngày ta vượt qua sư phụ ngươi, cái danh "Lăng Sương chân nhân" gì đó của hắn cũng chỉ là một trò cười. Khi đó, ngươi và sư phụ ngươi đều sẽ có kết cục giống nhau, chính là bị nam nhân khác chà đạp dưới thân.

Chung Lâu Vũ thản nhiên giật lấy tam giác phù chú. Ánh mắt da^ʍ tà của Dư Khâm khiến dạ dày Chung Lâu Vũ cuộn lên một cơn buồn nôn. Sắc mặt lạnh lùng, hắn lui về sau, đứng sau lưng Quân Sương, trong lòng lặng lẽ suy tính cách trả thù kẻ đáng ghê tởm này.

Đúng rồi.

Mặc dù hệ thống chỉ cung cấp thông tin đến đoạn hắn chết, nhưng trước đó dường như có rất nhiều lần Dư Khâm làm nhiệm vụ thất bại nên bị trừng phạt, mà trừng phạt nặng nhất chính là bị tước bỏ hệ thống.

Nếu tất cả những lần nhiệm vụ thất bại đều liên quan đến hệ thống, vậy có phải hắn có thể suy đoán rằng lần này, việc Dư Khâm mạo hiểm lấy ra tam giác phù chú, một bảo vật quý giá đến vậy để tập hợp toàn bộ tiên tu giới, chính là vì nhiệm vụ tiêu diệt Hợp Trản Giáo?

Và nếu thất bại, trừng phạt Dư Khâm nhận được chính là mất hệ thống?

"Hệ thống, suy đoán của ta có chính xác không?"

"Không có dữ liệu liên quan đến cốt truyện, hệ thống không thể cung cấp thông tin."

Không thể cung cấp thông tin?

Vậy chính là đã xác nhận. Xem ra, hắn đoán không sai.

Chung Lâu Vũ híp mắt, nhìn bóng lưng Dư Khâm như dã thú đang theo dõi con mồi.

Lợi ích vĩnh viễn là sợi dây liên kết bền chặt nhất giữa các đồng minh.

Dù rằng Chung Lâu Vũ đã trốn thoát, đám người trong điện cũng không còn dám bàn đến chuyện này.

Thay vào đó, họ vô thức chuyển sang chủ đề phân chia quyền lợi sau khi tiêu diệt Hợp Trản Giáo. Gần như tất cả bọn họ đều cố tình tránh nhắc đến Mẫu Dận Phong; còn những ngọn núi nhỏ khác, kể cả bảy ngọn núi của Thất Phong Chủ, thì đã sớm có người được phân công tấn công. Ngầm hiểu rằng, ai đánh chiếm được nơi nào, tài sản nơi đó sẽ thuộc về kẻ đó.

“Như vậy, chỉ còn lại Tông môn của Hợp Trản Giáo và Mẫu Dận Phong.”

Tông chủ Minh Tâm Tông chỉ vào bản đồ mô hình đặt giữa đại điện. Trên đó là bản đồ hoàn chỉnh của Hợp Trản Giáo, phần lớn ngọn núi đã được đánh dấu màu sắc, chỉ còn lại hai ngọn lớn nhất là Tông môn của Hợp Trản Giáo và Mẫu Dận Phong, vẫn giữ nguyên sắc xanh tươi tốt.

“Mẫu Dận Phong sẽ do Trường Tiêu Kiếm Phái phụ trách.”

Giọng nói lạnh nhạt của Quân Sương vang lên. Trong điện, ánh mắt mọi người trao đổi với nhau nhưng không ai lên tiếng phản đối. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung tay, ngay lập tức, Mẫu Dận Phong trên bản đồ bị bao phủ một lớp sương mù nhàn nhạt.

Lập tức, trong điện vang lên một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Tông chủ Minh Tâm Tông thoáng lộ vẻ lúng túng, vội vàng nói:

“Nếu Trường Tiêu Kiếm Phái nguyện ý ra tay, tự nhiên là rất tốt. Vậy còn Tông Môn, địa bàn chính của Hợp Trản Giáo thì sao? Chư vị cùng nhau xuất thủ, thế nào?”

Không gian tĩnh lặng bỗng chốc bị phá vỡ. Mọi người sôi nổi gật đầu, không ai phản đối.

Chung Lâu Vũ nhìn lướt qua đám người đang hưng phấn như thể một lũ hề trên sân khấu, ánh mắt hắn cuối cùng rơi vào Dư Khâm, trên mặt hắn là vẻ tham lam không chút che giấu.

Hắn thèm khát đống tài sản khổng lồ mà Hợp Trản Giáo đã tích lũy suốt bao năm.

Hắn vui sướиɠ trước phần thưởng hậu hĩnh sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn háo hức khi nghĩ đến cảnh bản thân có thể đạp đổ sự kiêu ngạo của Lâu Vũ Ma Tôn.

Nhưng…

Cứ việc thèm khát đi. Cứ việc vui sướиɠ đi.

Chờ đến khoảnh khắc các tiên tu tấn công Hợp Trản Giáo, tất cả những cảm xúc đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Thứ duy nhất còn lại sẽ chỉ là tuyệt vọng.

Cũng giống như tất cả những kẻ từng đắc tội và làm tổn thương Chung Lâu Vũ cùng Hợp Trản Giáo vậy.