Nam Thần Chế Bá Toàn Thế Giới

Chương 10: Lật đổ đại lục tu chân

Tông môn của Minh Tâm Tông hôm nay náo nhiệt khác thường. Vừa đặt chân đến, Chung Lâu Vũ liền phát hiện hầu hết tu sĩ lui tới đều có tu vi từ Kim Đan kỳ trở lên, đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản trong Tu Chân Giới.

Đừng nhìn vào đại hội tiên tu mà lầm tưởng rằng tu sĩ Kim Đan có thể xuất hiện ở khắp nơi. Thực tế, chỉ là khi đại hội bắt đầu, gần như toàn bộ tu sĩ trên đại lục này đều quy tụ lại một chỗ, hơn nữa còn trải qua vòng loại khắc nghiệt.

Từ Trúc Cơ đến Kim Đan là một ranh giới lớn, hơn một nửa tu sĩ cả đời cũng không thể bước qua. Thế giới này đã bắt đầu bước vào thời kỳ suy yếu, suốt hơn vạn năm qua chưa từng có ai phi thăng.

Một vị đạt đến Phân Thần kỳ đã đủ để chèo chống cả một đại tông môn, còn Hợp Thể kỳ gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Có thể thấy, tu sĩ Kim Đan kỳ trên thực tế vẫn là vô cùng trân quý.

Vậy mà giờ đây, một đỉnh núi tràn ngập tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh, thậm chí còn có thể thấy cả Phân Thần kỳ, khiến Chung Lâu Vũ không khỏi tò mò đám tiên tu này rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì?

May thay, sư phụ hắn là Quân Sương, không chỉ là một trong những cường giả Hợp Thể kỳ hiếm hoi, mà còn là người trẻ tuổi nhất đạt đến cảnh giới này, ngoại trừ Dư Khâm. Trong toàn bộ Tu Chân Giới, gần như không ai dám đắc tội hắn, càng không dám động vào đồ đệ của hắn. Vì vậy, giữa ánh mắt dò xét của bao người, Chung Lâu Vũ vẫn vô cùng tự nhiên bước vào chủ điện.

So với lần trước, đại điện trống vắng hơn nhiều, chỉ có hơn mười tu sĩ tụ lại bàn bạc. Chỗ ngồi dành cho tông chủ các phái vẫn được bày biện đầy đủ, nhưng không ai ngồi ở vị trí đó, mà đều chọn ngồi dưới, theo từng môn phái riêng biệt.

Chung Lâu Vũ quan sát một lượt, phát hiện những người có mặt đều đến từ hơn mười đại môn phái, mỗi người đều là nhân vật quyền cao chức trọng trong tông môn. Tuy cùng hội họp, nhưng trong ánh mắt bọn họ lại mang theo sự đề phòng lẫn nhau, thậm chí còn có vài phần địch ý.

Sự xuất hiện của Quân Sương rõ ràng nằm ngoài dự liệu của mọi người, càng khiến họ bất ngờ hơn chính là sự có mặt của Chung Lâu Vũ.

Một nam nhân trẻ tuổi bước ra từ bên cạnh Minh Tâm Tông chủ, khuôn mặt hắn sắc bén, trong ánh mắt ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, không chút khách khí lên tiếng:

“Lăng Sương chân nhân, người tới đây ta có thể hiểu được. Nhưng vì sao lại mang theo ‘đồ đệ’ của người? Đây không phải là nơi hắn nên đến.”

Người này chính là Dư Khâm.

Hắn liếc nhìn Chung Lâu Vũ với ánh mắt cao ngạo và đầy khinh miệt, tựa như đang nhìn một kẻ đã chết, lại còn mang theo vẻ cao ngạo đáng ghét.

Từ trước đến nay, Chung Lâu Vũ vốn không có hứng thú đôi co với Dư Khâm, nhưng lúc này sau lưng hắn đã có người chống lưng, đương nhiên không cần phải nhẫn nhịn như trước. Vì vậy, Chung Lâu Vũ lập tức bật cười, giọng điệu mỉa mai:

“Nơi này có không ít người mang theo đồ đệ, vì sao chỉ riêng sư phụ ta là không thể? Hay ngươi có ý kiến với sư phụ ta?”

Ý kiến?

Đừng thấy hiện tại Dư Khâm đang ở thời kỳ đỉnh cao mà lầm tưởng hắn có thể ngang ngược. Hắn so với Quân Sương còn kém xa cả mười cảnh giới ấy chứ.

Lần trước, Dư Khâm may mắn đánh bại hắn rồi thăng cấp cũng chỉ vì lúc đó Chung Lâu Vũ bị trọng thương. Con đối diện với một cường giả như Quân Sương, hắn nào dám ngang nhiên đối địch?

Hơn nữa, trong điện hôm nay có không ít người cũng dẫn theo đồ đệ, đều là để bồi dưỡng thế hệ sau mà thôi. Chẳng lẽ hắn dám nói thẳng rằng đồ đệ của người khác là đồ đệ, còn đồ đệ của Quân Sương thì chỉ là kẻ thấp kém, không xứng được đến đây?

Hắn đương nhiên không có lá gan đó.

Dù trong lòng hận đến nghiến răng, Dư Khâm chỉ có thể không ngừng ngầm ra hiệu cho đồng minh của mình, mong rằng có người đứng ra phản đối. Chung Lâu Vũ vốn là kẻ được định sẵn phải đi chết thay, sao có thể xuất hiện trong cuộc họp quan trọng này?!

Đáng tiếc, tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn. Người trực tiếp phá vỡ ảo tưởng đó lại chính là Minh Tâm Tông chủ, người thân cận với hắn nhất.

Minh Tâm Tông chủ không những không có ý phản đối, mà còn vui vẻ đứng dậy, câu đầu tiên đã là lời chúc mừng:

“Chúc mừng Quân Sương huynh đã tìm được một đồ đệ tốt! Mới chỉ một tháng đã tiến vào Kim Đan kỳ, quả nhiên danh sư xuất cao đồ!”

Trước mặt người ngoài, Quân Sương không thích nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi đi đến một chiếc ghế bạch ngọc ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt nín nhịn của Dư Khâm, Chung Lâu Vũ đột nhiên cảm thấy tâm trạng khá tốt. Hắn cố tình tỏ vẻ đắc ý, ngang nhiên đi lướt qua trước mặt đối phương rồi đứng sau lưng Quân Sương.

Trường Tiêu Kiếm Phái là môn phái kiếm tu đứng đầu Tu Chân Giới, mà Quân Sương lại là trưởng lão của phái này, vậy nên hắn cũng đại diện cho Trường Tiêu Kiếm Phái ngồi xuống. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, cuộc thảo luận chính thức bắt đầu.

Khác với buổi đại hội trước đó, nơi các tu sĩ chủ yếu tụ họp để thể hiện khí thế, lần này là bàn bạc thực sự về cách thức tấn công Hợp Trản Giáo.

Điều quan trọng hơn cả là sau khi tiêu diệt được giáo phái này, tài sản của bọn chúng sẽ được phân chia ra sao. Những kẻ ngày thường ra vẻ đạo mạo, thanh cao, không quan tâm đến linh thạch, nay lại ai ai cũng muốn là người đầu tiên lên tiếng trong chuyện chia chác.

Minh Tâm Tông chủ không hề e dè, nói thẳng: “Chư vị đạo hữu, Minh Tâm Tông chúng tôi xin nguyện gánh vác nhiệm vụ tấn công Mẫu Dận Phong.”

“Mẫu Dận Phong chính là đại bản doanh của tên ma đầu Chung Lâu Vũ, nơi đó có rất nhiều ma tu, sao có thể để một mình Minh Tâm Tông đảm nhiệm được?” Ngay lập tức có người đứng dậy, vẻ mặt đầy chính nghĩa. “Bổn giáo dù nhỏ, nhưng cũng nguyện dốc sức trợ giúp một tay!”

Dù Hợp Trản Giáo quay trở lại chưa bao lâu, nhưng dù sao cũng đã tồn tại hàng vạn năm. Các tiểu tông môn dưới trướng mỗi năm đều cống nạp tài vật để giúp giáo phái này ngày càng lớn mạnh. Giờ đây, khối tài sản khổng lồ của chúng không hề thua kém bất kỳ một tông môn đỉnh cấp nào.

Mà tài sản càng nhiều, đồng nghĩa với việc sở hữu vô số Tiên Khí, Thần Khí, Ma Khí. Những bảo vật này đều là từ vạn năm trước, khi chúng từ thượng giới rơi xuống hạ giới. Trừ khi phi thăng thành tiên, nếu không, người tu chân căn bản không thể rèn ra Tiên Khí chân chính như vậy. Còn Ma Khí có thể vô dụng đối với tiên tu, nhưng có vẫn hơn không.

Dù những tu sĩ chính đạo luôn miệng nói vì diệt trừ ma đạo, thực chất bọn họ vẫn vì tranh đoạt lợi ích. Không ai không thèm khát tài sản của Hợp Trản Giáo, không ai không muốn lấy của cải của Chung Lâu Vũ. Mà địa bàn nào bị đánh hạ, nơi đó sẽ thuộc về ai, từ lâu đã là chuyện không cần bàn cãi.

Không ai muốn Minh Tâm Tông độc chiếm chỗ tốt, nhưng cũng không ai sẵn lòng để người khác hưởng trọn miếng bánh này. Sau một hồi tranh cãi nảy lửa, cuối cùng tất cả môn phái cùng thống nhất sẽ hợp sức tấn công cả Mẫu Dận Phong và tông môn của Hợp Trản Giáo.

Tranh chấp về nhiệm vụ tấn công đã được giải quyết, nên mọi ánh mắt lúc này đều hướng về khối tài sản đồ sộ của Hợp Trản Giáo. Nhiều ngọn núi trong giáo phái này chất đầy tài nguyên, mỗi người đều khao khát cướp lấy càng nhiều càng tốt, khiến cuộc tranh luận tiếp tục rơi vào hỗn loạn.

Chung Lâu Vũ lạnh lùng quan sát tất cả. Những kẻ luôn tự nhận là chính nhân quân tử, giờ đây lộ rõ bản chất tham lam, thối rữa còn hơn cả ma tu. Đáng buồn cười hơn, trận chiến còn chưa bắt đầu, bọn họ đã lo tranh giành chiến lợi phẩm.

Hắn nhìn về phía Quân Sương, người đang ngồi ngay phía trước. Cho dù đang vì lợi ích tông môn mà tham gia thảo luận, y vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt như cũ. Đôi mắt sắc bén của y như nhìn thấu tất cả những trò hề đang diễn ra trước mặt, khiến tình cảnh này lại càng trở nên lố bịch và khó chấp nhận hơn.

Người này… thực sự rất kỳ lạ.

Ma Tôn đại nhân bất giác chìm nghĩ thầm trong lòng,

“Giải quyết Thất Phong Chủ như thế nào?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa khung cảnh hỗn loạn, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa tranh chấp, khiến đám tiên tu đang cãi nhau ầm ĩ đột ngột im bặt.

Ngoài Chung Lâu Vũ ra, kẻ khiến đám tiên tu phải khϊếp sợ nhất chính là bảy người do hắn đích thân dạy dỗ. Vì mỗi người trong số họ đều trấn giữ một ngọn núi của riêng mình, nên được gọi là Thất Phong Chủ.

Bảy người này, kẻ có tu vi thấp nhất cũng đạt đến Phân Thần trung kỳ, kẻ mạnh nhất thậm chí đã bước vào Hợp Thể sơ kỳ.

Mỗi người đều sở hữu tuyệt kỹ riêng, hơn nữa, khi bảy người liên thủ, còn có thể bày ra một loại trận pháp kỳ dị, sức mạnh gần như sánh ngang một Chung Lâu Vũ thứ hai.

Nhớ lại cảnh tượng khi vây quét tiêu diệt Chung Lâu Vũ, ngay cả cường giả Phân Thần và Hợp Thể cũng lần lượt ngã xuống, sắc mặt Dư Khâm lập tức đen lại.

Một kẻ đã chết mà bọn họ còn không thể đánh bại, thậm chí còn từng tạm thời tăng mạnh tu vi bằng đan dược để đối phó? Điều này đối với Dư Khâm mà nói chính là một nỗi sỉ nhục, vì vậy hắn lập tức lên tiếng trước.

“Thất phong chủ chỉ cần tụ tập một chỗ mới đủ để tạo thành uy hϊếp. Chúng ta hoàn toàn có thể chia ra để đối phó từng người.”

Ngay lập tức có người nghi ngờ:

“Sau khi Lâu Vũ Ma Tôn ngã xuống, Hợp Trản Giáo đã đồng loạt rút lui. Đừng nói là Thất phong chủ, ngay cả đám ma tu dưới trướng bọn họ cũng không dễ dàng xuất hiện. Ngươi định dụ dỗ bằng cách nào?”

Thực tế, bọn họ vẫn còn một số lời chưa nói ra. Lần này đại hội tiên tu được tổ chức ngay gần phạm vi của Hợp Trản Giáo, rõ ràng là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Vậy mà Hợp Trản Giáo không những không phái người tấn công, mà ngay cả một đệ tử cũng không cử đến. Muốn tách riêng bảy phong chủ ra để tiêu diệt, trước tiên phải dụ họ rời khỏi đại trận hộ sơn* mới được.

* Đại trận hộ sơn: trận pháp bảo vệ núi

Dư Khâm chậm rãi cười, nói:

“Những cách thông thường đương nhiên không có hiệu quả. Nhưng nếu Chung Lâu Vũ đột nhiên xuất hiện thì sao?”

Hắn cố ý nhìn quanh đại điện, thưởng thức ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau đó mới tiếp tục:

“Không cần lo lắng, Chung Lâu Vũ hiện tại dù chưa chết cũng là một phế nhân. Linh căn và kinh mạch của hắn đã bị phế hoàn toàn, đan điền và nội lực vĩnh viễn không thể tụ khí, không có bất kỳ khả năng nào để quay lại báo thù. Các ngài nói có đúng không?”

Hắn xoay người, nhìn về phía sâu trong đại điện. Một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Vẻ mặt Chung Lâu Vũ lập tức trầm xuống. Nếu bị coi như một con cờ trong ván cờ này, hắn cũng chẳng đến mức tức giận như vậy. Nhưng giờ phút này, một cơn phẫn nộ cuộn trào mạnh mẽ trong lòng hắn, suýt chút nữa khiến đầu óc hắn mê muội.

May mắn thay, bên hông chợt truyền đến một luồng khí mát lạnh, giúp hắn giữ vững lý trí, tránh việc trực tiếp lao lên gϊếŧ người ngay tại chỗ.

Hắn chậm rãi xoa nhẹ chuôi kiếm bên hông, cố gắng đè nén sát khí. Nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh, Dư Khâm thật sự không biết xấu hổ. Khi trước, chính hắn đã đưa mình đến chỗ Quảng Hiên chân nhân để bị hành hạ.

Giờ đây, lại định lợi dụng một kẻ đã bị hành hạ đến mức rơi xuống đáy bùn như hắn để đối phó Hợp Trản Giáo? Tâm tư của Dư Khâm đen tối đến mức không thể đen hơn được nữa!

Bóng dáng Quảng Hiên chân nhân dần lộ ra từ bóng tối trong đại điện. Ngay lập tức, một trận xôn xao vang lên khắp đại điện. Một số người vốn dĩ đang ngồi cũng nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

Dư Khâm lại không quan tâm, hắn chỉ nhếch môi cười, chậm rãi nói:

“Tên ma đầu đó hiện tại đã bị Quảng Hiên chân nhân bắt giữ. Ta tin rằng chỉ cần tung tin hắn đã trốn thoát, những kẻ kia chắc chắn sẽ tự động rời khỏi Hợp Trản Giáo để điều tra thực hư.”

Một người do dự hỏi:

“Nếu bọn họ cùng nhau kéo đến thì sao? Chúng ta dù có hành động trước vẫn chưa chắc đánh lại được.”

Chung Lâu Vũ nghe vậy không khỏi cười lạnh trong lòng, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.

Đây quả thực là một kế hay!

Nếu bảy vị phong chủ thực sự đồng loạt rời khỏi núi, tiên tu sẽ có cơ hội tấn công Hợp Trản Giáo khi không có ai phòng thủ.

Còn nếu bọn họ không mắc bẫy, vậy cũng chẳng sao cả. Chỉ cần thật sự lôi hắn ra trước mặt đám ma tu, tạo ra một chút hỗn loạn, nhất định sẽ khiến bọn họ dao động.

Bảy vị phong chủ luôn có quan hệ mật thiết với hắn. Chung Lâu Vũ tin chắc rằng, nếu hắn xuất hiện trên địa bàn tiên tu, bọn họ nhất định sẽ đến cứu. Nhưng vì phải bảo vệ Hợp Trản Giáo, họ tuyệt đối sẽ không toàn bộ xuất động.

Dư Khâm đúng là tính toán giỏi!

Đáng tiếc, hắn lại vừa hay nghe được toàn bộ kế hoạch này.

Quảng Hiên chân nhân trong mắt đám người ở đây vốn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Hắn cười nịnh nọt, nói:

“Ta đã sai đồ đệ đi dẫn tên ma đầu kia đến đây. Chắc chắn sắp đến rồi!”

Sắc mặt Chung Lâu Vũ lập tức thay đổi.

Hắn đã bố trí trận pháp ảo ảnh trong sơn động để giữ an toàn, trận pháp này được khắc trực tiếp lên vách động để giữ ổn định. Một khi rời khỏi sơn động, ảo trận sẽ ngay lập tức mất hiệu lực!

Ngay lúc này, cửa đại điện bất ngờ bị đẩy mạnh ra.

Hai tên tu sĩ với vẻ mặt kinh hoàng, toàn thân run rẩy, lao vào trong điện.

Chúng lảo đảo quỳ xuống đất, hét lên:

“Chung… Chung Lâu Vũ… chạy thoát rồi!”