EDIT: HẠ
Thẩm Kiêu là tuyển thủ cuối cùng bước vào phòng tập luyện, vừa vào cửa, máy quay liền lia tới ghi hình cậu vài cảnh, sau đó trợ lý đạo diễn bắt đầu công bố quy tắc của vòng kiểm tra này.
“24 giờ sau, các bạn sẽ bước vào bài kiểm tra nhỏ đầu tiên: Kiểm tra thanh nhạc. Bài kiểm tra lần này sẽ do ba vị đàn anh, đàn chị và giáo viên thanh nhạc của các bạn tiến hành đánh giá và cho điểm, kết quả chấm điểm sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc điều chỉnh phân lớp của các bạn.”
Vừa dứt lời, trong phòng tập luyện vang lên tiếng kêu than.
“Kiểm tra gấp quá vậy? Thời gian đâu có đủ chứ!”
“Xong rồi, nãy giờ tôi cứ mải tám chuyện, chưa kịp xem lời bài hát nữa!”
Tất cả đều có vẻ hoảng hốt, càng làm quá thì càng tốt, dù sao mấy chương trình tuyển chọn kiểu này vốn rất cần những cảnh như vậy, máy quay nhanh chóng nhắm về phía những người này, quay thêm mấy cảnh đặc tả.
Thẩm Kiêu lại bắt đầu căng thẳng, cho nên cũng không có thời gian để xem bọn họ diễn kịch, nghe trợ lý đạo diễn nói xong, cậu liền ủ rũ đập đầu vào tường, vẻ mặt như không thiết sống nữa.
Vừa nhận được lời bài hát, cậu đã phát hiện cả trang giấy đều là từ tiếng Anh, đúng là nhắm thẳng vào điểm yếu chí mạng của cậu mà đánh.
Cậu cảm thấy đây chắc chắn là trò của Lang Lâm, nếu không thì sao vận may của cậu lại có thể tệ đến mức này, bốc ngay phải một bài hát tiếng anh chứ?
Đồ Dương cũng chọn đúng bài hát này, lúc này cậu ta đang ngồi xổm bên cạnh Thẩm Kiêu, vừa xem cậu đập đầu vào tường vừa lầm bầm nói: “Anh! Anh tính chuẩn ghê đó, bảo từ bốn lên ba thì đúng là từ bốn lên ba, chỉ lấy một vạn có phải ít quá không? Về sau có thể tăng giá nha, giống như cái người từng đến nhà tôi lần trước, người đó đòi tận 3 triệu, sau đó chỉ rải một đống gạo nếp quanh nhà tôi…”
Thẩm Kiêu đang phiền muốn chết, không chịu nổi tiếng lẩm bẩm của cậu ta, cậu đen mặt liếc cậu ta một cái: “Cậu không luyện hát hả?”
Đồ Dương nhếch môi, cười tươi rói nói: “Bài hát này đơn giản mà! Lời bài hát trôi chảy dễ đọc, giai điệu cũng dễ nhớ.”
“…”
Thẩm Kiêu âm thầm thở dài.
Người so với người, đúng là tức chết người!
Lúc này, Đồ Dương mới nhận ra Thẩm Kiêu có gì đó không thích hợp, vừa nãy lúc lên sân khấu, cậu còn có thời gian nói đùa với cậu ta, nhưng sau khi đi xuống lại có dáng vẻ ủ rũ không vui, giống như vừa trải qua một đả kích to lớn nào đó.
Cậu ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy vấn đề chắc chắn không nằm ở bài hát đơn giản như thế này, cậu ta chần chờ hỏi: “Có phải anh ghi hình lâu quá nên cảm thấy mệt rồi đúng không? Nếu không thì ngủ một lát trước đi?”
“…”
Thẩm Kiêu xua tay, không muốn nói nhiều với cậu ta, cậu tự tìm cho mình một góc rồi ngồi xuống, bắt đầu nhìn chằm chằm vào lời bài hát.
Nếu đã quyết định tham gia cuộc thi, cậu tất nhiên không thể qua loa cho xong được —— Một khi đã quyết định phải làm cái gì, cho dù có khó khăn đến đâu cũng phải làm tốt nhất có thể, đây là một trong những quy tắc ông nội đã đặt ra cho Thẩm Kiêu.
Ngũ âm không đầy đủ thì đã không còn đường cứu vãn, nhưng ít nhất cậu không thể mắc những lỗi sơ đẳng như quên lời hoặc hát sai giai điệu được.
Thực ra Thẩm Kiêu không phải không hiểu tiếng Anh, hoàn toàn ngược lại, đối với lý thuyết, cậu có thể nhớ rõ hơn bất kỳ ai, chỉ là mỗi khi sử dụng lại cứ thiếu đầu hụt đuôi, giống như trời sinh đã thiếu mất sợi dây thần kinh này.
Ông nội nói với cậu, đây là sự quản thúc của Thiên Đạo, một người nếu có thiên phú đặc biệt xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó, thì nhất định cũng sẽ có những khuyết điểm lớn nhỏ ở những phương diện khác, cho nên người ta mới có câu con người không ai hoàn hảo cả.
Đồ Dương còn định chạy theo nói thêm vài câu, nhưng lại bị một nam sinh ở bên cạnh kéo lại.
Nhân lúc máy quay chưa lia đến nơi này, nam sinh kia đen mặt hỏi: “Cậu làm gì thế hả? Bảo cậu đi thăm dò thông tin của cậu ta, cậu hỏi được cái gì rồi?”
Lúc này, Đồ Dương mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình, cậu ta suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cậu ấy nói cậu ấy tên là Thẩm Kiêu!”
“…”
Nam sinh kia đợi một lát vẫn không chờ được câu tiếp theo, “Sau đó thì sao?”
Ánh mắt Đồ Dương hơi dao động, đột nhiên nhớ ra cái gì, cậu ta lập tức hứng khởi nói: “Cậu ta biết đoán mệnh! Bói cũng rất chuẩn, chuyện tôi từ hạng bốn nhảy lên hạng ba, cậu ta cũng có thể tính ra, hơn nữa chỉ thu một vạn một quẻ, có muốn bói thử không?”
“…”
Mới nói mấy câu mà đã biến thành fanboy của địch luôn rồi!
Quá mất mặt!
Đúng lúc này máy quay lia tới, nam sinh kia đành phải cười gượng với Đồ Dương một cái, gật đầu bảo “Cậu giỏi thật đấy”, sau đó tự đi luyện tập một mình.
Cùng lúc đó, trong phòng dựng phim, Lang Lâm đang xem lại tư liệu quay của tập này.
“Phần này tôi không tiếp lời, cắt đi.” Lang Lâm chỉ vào đoạn người dẫn chương trình giới thiệu đến Thẩm Kiêu, anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ánh sáng ở góc nghiêng chưa tốt, người mới thì nên chọn nhiều góc quay chính diện hơn một chút, hạn chế quay góc nghiêng.”
Tổ trưởng tổ biên tập nhìn màn hình, cảm thấy ánh sáng trong cảnh này vô cùng hoàn hảo, nhưng hắn vẫn gật đầu lia lịa nói: “Nhưng tôi thấy đoạn tiếp lời kia có thể giữ lại, như vậy sẽ thể hiện được rằng ngài không biết chuyện đổi người, tránh để mấy đứa nhỏ làm ầm lên rồi đổ hết lên đầu ngài.”
Lang Lâm cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, kéo thanh tiến độ tua nhanh về sau, dừng lại ở cảnh chính diện của Thẩm Kiêu.
“Cậu ấy là người đến cuối cùng, sao lại được đứng ở giữa?”
Tổ trưởng tổ biên tập ít nhiều gì cũng biết mấy chuyện phía sau hậu trường kiểu này, hắn cũng không muốn rước rắc rối vào mình, bèn trả lời mập mờ nói: “Có lẽ là để người mới có cơ hội lên hình nhiều hơn, dù sau cậu ta cũng vắng mất một tập, chắc đây là phúc lợi để đền bù.”
Lang Lâm hoàn toàn không tin cái lý do sứt sẹo này, anh lạnh mặt nói: “Cậu ta đến sau thì được lên hình nhiều hơn, thế những thí sinh khác thì sao? Đoạn phỏng vấn cuối cùng đã cho đủ màn ảnh rồi, mấy cảnh lẻ khác cứ cắt hết đi.”
Tổ trưởng tổ biên tập còn định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Lang Lâm chặn ngang.