EDIT: HẠ
Đúng là cậu ta có gia cảnh không tệ, nếu không cũng chẳng thể kết giao với đám người kia.
Còn về chuyện đoán mệnh, người nhà cậu ta từng mời đại sư tới xem mệnh mấy lần, bản thân cậu ta cũng có chút kính sợ đối với những thứ thần bí khó giải thích này.
Nhưng các đại sư đều là những người lớn tuổi, vừa nhìn đã biết là những lão giả rất có uy vọng, lại nhìn Thẩm Kiêu, tuổi tác không khác cậu ta bao nhiêu, hơn nữa trước đó cậu còn hùa theo cậu ta diễn trò, hiện tại lại nói muốn đoán mệnh cho cậu ta, đổi lại là ai cũng sẽ không cảm thấy tin tưởng.
Thẩm Kiêu chỉ một lòng nghĩ tới khoản nợ 714 vạn, thấy cậu ta không có ý ủng hộ việc làm ăn của mình, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cậu không tin, vậy bây giờ tôi tính cho cậu một quẻ nhé?”
“Quẻ gì?”
Tuy không tin Thẩm Kiêu thực sự biết xem bói, nhưng chơi cho vui cũng không phải không thể.
Thẩm Kiêu nhìn chằm chằm cậu ta một lát, sau đó nói: “Vậy nói tới kết quả xếp hạng lát nữa đi, cậu chắc chắn nằm trong nhóm đứng đầu, hơn nữa còn từ hạng tư nhảy lên hạng ba.”
Thuật xem tướng không phải là dự đoán tương lai, không thể đưa ra kết quả chính xác tuyệt đối, Thẩm Kiêu dám khẳng định như vậy không phải do tính ra, mà là cậu đã nhớ được vị trí của Đồ Dương trên tấm poster nhìn thấy khi nãy.
Những tấm poster đó vừa mới được treo lên không lâu, những tuyển thủ này chắc hẳn còn chưa biết được thứ hạng của chính mình.
Quả nhiên, Đồ Sương ngạc nhiên nhướng mày nói: “Thật không? Cậu có con đường nào để biết trước tin tức nội bộ hả?”
Thẩm Kiêu lắc đầu, vẻ mặt cao thâm khó đoán, “Tôi vừa nói rồi, cái trán của cậu no đủ, mép tóc tròn đầy, trời sinh là tướng phú quý, là tướng mạo thiếu niên đắc chí, hơn nữa ấn đường của cậu gần đây không còn u ám, chứng tỏ kẻ tiểu nhân cản đường đã rời đi, vận thế tự nhiên sẽ tăng lên. Chương trình này được ghi hình khép kín, những chuyện gần đây cậu có thể trải qua, còn không phải là chuyện phân lớp sao?”
Đồ Dương vốn là người có tính cách hoạt bát, nghe cậu nói có đạo lý rõ ràng, cậu ta cũng cảm thấy hứng thú: “Cậu đừng lừa tôi nhé, nếu kết quả công bố mà tôi không nằm trong nhóm đứng đầu thì sao?”
Thẩm Kiêu trả lời vô cùng dứt khoát: “Nếu không đúng, trong suốt thời gian ghi hình tôi sẽ làm đàn em của cậu.”
“Thành giao!”
Thẩm Kiêu cười cười, gỡ tay cậu ta xuống, thuận tiện duỗi tay khoác lên bờ vai cậu ta, dáng vẻ như anh em tốt, “Nhưng nếu tôi tính đúng, cậu phải làm đàn em của tôi.”
Tiền cược hai bên là ngang nhau, Đồ Dương ngược lại chẳng thèm để ý, cậu ta vui tươi hớn hở đồng ý, sau đó cậu ta đột nhiên nhớ tới cái giá mà mấy đại sư người nhà từng mời về đưa ra, cậu ta có hơi lo lắng hỏi: “Một quẻ của cậu bao nhiêu tiền? Đắt quá tôi không trả nổi đâu.”
Thẩm KIêu vươn một ngón tay. “1 triệu?” Mặt Đồ Dương nhăn lại như cái bánh bao, “Không được, tiền tiêu vặt một tháng của tôi chỉ có mấy chục vạn, không nhiều như vậy được đâu.”
Thẩm Kiêu không ngờ sau chữ “Chỉ” của cậu ta vậy mà lại là mấy chục vạn, cổ họng lập tức nghẹn một hơi, phải mất một lúc cậu mới có thể khôi phục lại: “… Khụ, một vạn một quẻ, không lừa già dối trẻ. Nể tình cậu vừa cung cấp thông tin cho tôi, tôi có thể giảm giá 20% cho cậu.”
Đồ Dương không ngờ chỉ thuận miệng tiết lộ vài tin tức cho cậu mà còn được chiết khấu nhiều như thế, cậu ta có chút ngại ngùng, vội vàng xua tay từ chối: “Như vậy sao được, một quẻ của cậu chỉ kiếm được chừng đó, còn giảm giá cho tôi nữa, tôi nhận cũng thấy ngại nha…”
Thẩm Kiêu vỗ vai cậu ta: “Không sao cả, cậu rất hợp nhãn duyên với tôi, thích thì giảm giá thôi.”
Đồ Dương cảm động vô cùng, mơ mơ màng màng bị Thẩm Kiêu khoác vai kéo đi, đến khi đi vào phòng phát sóng cậu ta mới phát hiện có gì đó không đúng.
Sao tư thế của bọn họ lại bị đảo ngược rồi?
Người trong phòng phát sóng cũng lộ vẻ mặt mờ mịt: Bọn họ bảo Đồ Dương đi thăm dò thông tin, sao cậu ta lại bị kéo đi luôn rồi?
Nhưng lúc này trước mắt bao người, bọn họ cũng không tiện biểu hiển quá rõ ràng, đám người chỉ có thể giấu nghi hoặc trong lòng, đứng yên tại chỗ chờ bắt đầu chương trình.
Vì Thẩm Kiêu không tham gia chia lớp, cũng không có tài năng gì nổi bật, ban đầu Tiết Ức nói cậu là tuyển thủ thay thế, là người đến cuối cùng, cho nên cậu phải đứng ở vị trí cuối cùng, nhưng khi thật sự lên sân khấu, cậu lại bị sắp xếp đứng ngay ở hàng đầu, thậm chí còn được đứng chính giữa.
Cậu lập tức có linh cảm chẳng lành, nhưng vừa định rời đi, đã có người đi lên nói cậu không được đi lung tung, nếu không sẽ khiến cả đội hình rối loạn. Đồ Dương cũng vì quá đông người mà không tiện nhắc nhở, còn bản thân cậu lại không biết rõ tình huống, nên chỉ có thể bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ.
Cùng lúc đó, Lang Lâm vừa bước ra từ thang máy, đi vào trong phòng phát sóng.
“Chào thầy Lang.”
“Chào sư huynh!”
Cả trường quay đồng loạt vang lên tiếng chào, nhân viên gọi là "thầy", còn các thí sinh thì gọi là "sư huynh".
Thẩm Kiêu nghe thấy xưng hô này liền cảm thấy không ổn, chờ đến khi quay đầu nhìn người đang đi tới, sắc mặt cậu lập tức tái mét.
—— Gương mặt quen thuộc, dáng người vĩnh viễn luôn cao hơn cậu nửa cái đầu, còn cả khí chất xa cách người sống chớ tới gần, người này không phải Lang Lâm thì là ai?